Omega tóc đỏ đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn số liệu trên màn hình.
Tóc bạc nâng mí mắt lên nhìn hắn, “Tiểu hỗn đản làm sao vậy?”
“Không, không phải.”
“Vậy là ai?” Còn có ai có thể hấp dẫn lực chú ý của nam nhân nhà mình? Tóc bạc lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình tìm hiểu.
“Thật bất khả tư nghị, quả thực thật bất khả tư nghị.” Tóc đỏ rất nhanh điều tra tư liệu của Hạ Mạt, “Cậu ta trước kia không có bất cứ một kinh nghiệm nào về chế tạo cơ giáp, lại đột nhiên có thể đột phá cực hạn làm được chuyện mà chỉ có chế tạo sư cao cấp mới có thể làm! Hơn nữa phạm vi ảnh hưởng tinh thần xúc giác của cậu ta có đường kính 10m! Mà ngay cả chế tạo sư cao cấp cũng không nhất định có thể đạt đến phạm vi này! Thiên phú! Nhất định là thiên phú!”
Tóc bạc nhìn chằm chằm hố sâu trong màn hình, chua chua quay mặt tóc đỏ lại, “Anh không cho phép em nhìn chằm chằm hắn như vậy.”
“Đừng ồn ào. Em đang nói chính sự.”
“Anh biết, nhưng anh vẫn không vui.”
Tóc đỏ bất đắc dĩ lắc đầu, thanh âm không tự chủ nhu hòa xuống, “Anh cho là mình vẫn là tiểu hài tử sao?”
—— ——
Đau.
Toàn thân đều đang đau.
Hạ Mạt chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Cậu đã chết sao? Ngã chết dưới đáy động rồi hả?
Cậu hé miệng, dây thanh chấn động, phát ra âm thanh khàn khàn khác thường.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một hồi thanh âm huyên náo, ngay sau đó liền ngửi thấy được một hương lạnh nhàn nhạt, là Randall?
Làm sao lại như vậy?
Randall cũng té chết với cậu?
Hạ Mạt hối hận sắp chết, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt. Đã nói sẽ hộ giá cho ra, lại không nghĩ rằng hảo ý của cậu lại trở thành bùa đòi mạng?! Chẳng lẽ trong mệnh của cậu mang sát tinh chuyên khắc Randall?!
“Tỉnh?”
Âm thanh của Randall bị ép tới rất thấp, khi nói chuyện hơi thở bổ nhào vào trên mặt Hạ Mạt, không khỏi làm cho cậu càng thêm hối hận.
“Tại sao không nói chuyện?”
Hắn đã đến gần chút ít, con mắt màu xanh lam vẫn sáng người như trước, chỉ là màu sắc tựa hồ sâu hơn một ít, càng ngày càng thâm thúy mê người.
Hạ Mạt nằm nghiêng, mím môi, dùng lực nuốt lấy tiếng khóc.
Randall nhô đầu ra, đột nhiên trông thấy một viên hạt châu sáng trong rất nhanh xẹt qua mặt Hạ Mạt, hắn sững sờ, cứng rắn nói hỏi: “Tại sao khóc?”
Hạ Mạt cắn môi không nói lời nào.
Randall có chút nhăn đầu lông mày, “Đừng cắn miệng.” Miệng vết thương trước thật vất vả mới không đổ máu…
Hạ Mạt không lên tiếng.
Randall trực tiếp đưa tay kìm lại cằm cậu, cưỡng ép mặt cậu quay lại đối thẳng với mình.
Hạ Mạt chống lại đôi mắt xinh đẹp kia, ảo não, áy náy, cực kỳ bi ai áp lực trong lòng như rốt cuộc tìm được chỗ đột phá, cậu rốt cục khống chế không nổi thấp giọng khóc nức nở.
Randall cả kinh, vội vàng buông tay ra, thần sắc thậm chí có chút ít luống cuống, “Làm đau cậu sao?”
Hạ Mạt lắc đầu, hấp hấp cái mũi, không để ý thân thể xé đau, đột nhiên nhướng người lên ôm lấy Randall.
Randall triệt để ngơ ngẩn, hai tay cử động ở giữa không trung, vậy mà không biết nên để vào đâu. Hắn có thể cảm giác được run rẩy lúc người trong ngực thút thít, gương mặt xinh đẹp kia giờ phút này đang giấu trong lồng ngực của hắn, cánh tay mảnh khảnh kia ôm lấy cổ hắn.
“Dù sao đều chết hết, để em phóng túng một hồi. Sau khi đầu thai có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp mặt nhưng em nhất định sẽ không uống canh Mạnh bà, nhất định sẽ không quên anh. Trong nội tâm của em luôn có một câu muốn nói với anh, nhưng trước kia luôn không có cơ hội, hiện tại nếu như em không nói, về sau có lẽ sẽ không có cơ hội rồi…”
Hết chương 59.