Gần như tất cả tuyển thủ dự thi đều vô cùng phối hợp rời đi.
Đội ngũ của Fillet tinh cầu yên tĩnh đi theo phía sau nhân viên dẫn đường, khi mọi người đều đã đi theo lộ tuyến đã được định sẵn thì D.Mongolia vẫn đứng nguyên không nhúc nhích vô cùng dễ thấy.
D.Mongolia gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Mạt.
Lý trí nói cho hắn người này chính là Hạ Mạt, căn bản không cần làm những điều nghiệm chứng thừa thãi, nhưng trong lòng hắn lại không muốn tin tưởng – nếu người này thực sự là Hạ Mạt thì nghĩa là những siêu cấp cơ giáp bọn họ tiếp tế cho Nội các không có một chút tác dụng nào! Cũng có nghĩa khả năng bọn họ thông qua giải đấu này nhục nhã Hoàng đảng cũng vô cùng nhỏ!
Người dẫn đường thấy thế, cầm lấy thiết bị khuếch đại âm thanh kêu lên: “Mau đuổi kịp, đều cùng…”
Nói chưa dứt lời đã thấy đội viên Omega mặc đồng phục Fillet kia bỗng nhiên chạy về phía trái ngược. Nhân viên dẫn đường vội vàng lớn tiếng ngăn cản “Khu vực nghỉ ngơi của Fillet tinh cầu ở bên này, cậu đi nhầm!”
D.Mongolia căn bản không quan tâm hắn, trong nháy mắt hắn điều gì cũng không thể suy nghĩ được, trong đầu cũng chỉ có hai chữ cực lớn “Hạ Mạt!” Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại, thấy người của gia tộc D ở Fillet tinh cầu đến gây chuyện, liền sống chết mặc bay.
Gammar cùng Airwolf cũng dừng lại, nhìn D.Mongolia hùng hổ, ánh mắt không khỏi hiện lên cảm xúc chán ghét.
Đội ngũ của Lạp Hỗ lấy Randall dẫn đầu cũng quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
D.Mongolia dường như không để ý đến ánh mắt không thân thiện của những người khác, hắn chỉ nhìn chằm chằm Omega tóc đen không chớp mắt, cố chấp chờ đợi hắn quay đầu lại.
Ngay từ đầu, tóc đen cũng không có bất cứ một phản ứng gì, thẳng đến khi tất cả thành viên của tiểu đội Lạp Hỗ đều quay người thì hắn mới chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ là một bên mặt đã làm cho trái tim của D.Mongolia xoắn thành một cái bánh quai chèo!
Vậy mà thật sự là hắn!
Bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Mạt an tĩnh nhìn D.Mongolia, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng không có quá nhiều cảm xúc.
D.Mongolia híp mắt nhìn Hạ Mạt, cảm xúc kích động, hắn hận không thể đè Hạ Mạt lên mặt đất hung tợn đánh một trận! Nhưng trong lòng trước sau đều có chút cố kỵ. Hắn phẫn hận từ trong lỗ mũi phun ra một hơi, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không màng tất cả mà xông lên, thì hắn lại đột nhiên xoay người, đẩy ra đội viên Fillet đứng ở phía trước, hung thần ác sát rời khỏi.
Một hồi trò khôi hài vô cớ dựng lên, vô cớ mà chết.
Hạ Mạt thở dài một hơi, bàn tay nắm chặt lặng lẽ buông ra. Ánh mắt nhanh chóng liếc qua Randall, tầm mắt hai người giao thoa ngắn ngủi.
Randall mặt không gợn sóng mà thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Trương Lợi bên cạnh.
Trương Lợi tức thì hiểu ý, cong mắt hồ ly, cười tủm tỉm mà nói với nhân viên dẫn đường: “Tiểu thư, xin dẫn đường.”
Một hàng chín người Randall đến khu vực nghỉ ngơi dưới sự dẫn dắt của nhân viên dẫn đường. Cái gọi là “khu vực nghỉ ngơi” kỳ thật chính là một biệt thự độc lập ba tầng, vẻ ngoài đơn giản, nội thất bên trong trang trí cũng vô cùng bình thường, thế nhưng cũng may phòng đủ nhiều, thiết bị cũng đầy đủ.
Cửa lớn biệt thự đóng lại, Randall không nói hai lời túm lấy Hạ Mạt đi lên lầu. Hạ Mạt bị hắn kéo lảo đảo, suýt nữa ngã, Randall dứt khoát chặn ngang bế cậu lên.
Trương Lợi cố nén cười hỏi: “Đội trưởng, dù sao cũng phải an bài nhiệm vụ cho chúng tớ trước chứ?”
Randall dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Dựa theo quy tắc thi đấu dọn dẹp thiết bị.”
Trương Lợi đứng thẳng người chào quân đội “Tuân lệnh!”
Randall bế Hạ Mạt đi vào lầu hai, một chân đá văng cánh cửa gần nhất, sau khi đi vào lại một chân đá cửa đóng lại.
Cửa kim loại phát ra tiếng vang lớn.
Hạ Mạt bị hành động dị thường của Randall dọa sợ, thoáng ngây người, thực nhanh đã phản ứng lại.
Từ đêm qua tới bây giờ, mọi chuyện xảy ra quá nhiều, thế cho nên cậu cùng Randall chưa có thời gian tỉ mỉ tâm sự. Bây giờ cậu còn nhớ rất rõ tối qua khi gặp lại Randall, trên mặt nam nhân khó có thể che giấu sợ hãi cùng áy náy không thể bình phục.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai dày rộng của nam nhân an ủi “Không phải em vẫn tốt sao?”
Randall trực tiếp ấn cậu ngã vào giường, mặt chôn trước ngực cậu, ôm chặt eo.
Hạ Mạt an tĩnh nằm trên giường, chẳng sợ thân thể bị ôm đến khó chịu cũng tận lực chịu đựng.
Hô hấp của nam nhân vô cùng dồn dập, chóp mũi hơi lạnh cọ xát qua lại trên vạt áo Hạ Mạt, mang theo quyến luyến vô tận.
Thấy nam nhân như vậy, Hạ Mạt cảm thấy vô cùng đau lòng, cậu một tay đặt sau ót nam nhân, một tay vuốt nhẹ phần lưng của hắn “Em hẳn là sớm một chút nói cho anh bọn em đều an toàn.”
Nam nhân rầu rĩ, không hé răng, qua một đoạn thời gian thật dài, mới nói: “Em có thể tưởng tượng được khi ta nhìn thấy cả cung điện đều là phế tích thì đã có suy nghĩ gì sao?”
“……”
“Ta chỉ nghĩ, nếu em chết, ta cũng sống không nổi.”
“Ran……”
“Nghe ta nói!” Randall nắm chặt cậu.
Hắn không ngẩng đầu, Hạ Mạt không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại có thể cảm nhận rõ ràng vạt áo ở trước ngực chậm rãi trở nên ướt át.
Randall khóc?
Cậu đau lòng ôm mặt Randall, nam nhân lại bướng bỉnh mà dời đi tầm mắt, không chịu đối diện với cậu.
“Về sau, cho dù em cùng phụ hoàng, phụ hậu, hoặc bất kỳ người nào có kế hoạch gì, đều không thể gạt ta.”
“Kỳ thật đây cũng không tính là giấu. Chỉ là thời gian nói cho anh chậm một vài phút….”
“Đồng ý với ta!”
“Được”
“Thề!”
Hạ Mạt giơ lên tay phải chỉ trời, “Em thề, về sau bất luận có kế hoạch nào với bất kỳ ai đều sẽ không gạt anh, sẽ nói cho anh trước tiên. Cái này đã được chưa?” Randall ôm cậu không nói chuyện.
Hạ Mạt ra vẻ thống khổ mà kêu hai tiếng “Anh nặng như vậy, vẫn luôn đè lên người em là muốn ép chết em sao?” Randall vội vàng nhấc nửa người trên, thật cẩn thận kiểm tra xem có phải Hạ Mạt sắp bị ép hỏng rồi thật không.
Hạ Mạt thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, trong lòng vô cùng ấm áp, vươn hai tay cố định mặt Randall nhẹ nhàng thở dài một hơi “Anh đối tốt với em như vậy, sao em có thể dễ dàng chết được? Huống hồ em chính là chế tạo sư cấp quốc gia, những cái khác không nói đế, chỉ riêng bản lĩnh bảo mệnh tuyệt đối đủ mạnh.” Sắc mặt Randall vẫn có chút khó coi như cũ, đôi mắt hơi hơi đỏ lên không quá tự nhiên nhìn nhìn cậu, sau đó ngồi dậy “Ta ra ngoài xem bọn họ chuẩn bị…”
“Những việc này Trương Lợi đều có thể làm, anh vội vàng đi ra ngoài làm gì? Không muốn ở cùng một chỗ với em?”
Randall dừng bước chân lại cúi đầu, bóng dáng kiên nghị đĩnh bạt trước giờ vậy mà có chút yếu ớt “Em biết không phải.”
“Nếu không phải thì đừng rời đi.” Hạ Mạt quỳ gối trên giường, từ phía sau ôm lấy eo Randall, cằm gác trên bả vai rộng lớn rắn chắc của đồ ngốc này, cậu biết nếu trước khi thi đấu vẫn không thể làm cho Randall buông bỏ lo lắng toàn lực ứng chiến thì phát huy tổng thể của bọn họ chắc chắn sẽ giảm sút.
“Đêm qua vẫn chưa nói rõ tình hình lúc đó cho anh, dù sao bây giờ cách thời gian thi đấu còn có một khoảng thời gian khá dài, em nói cho anh tình huống lúc đó nhé?”
“……”
Hạ Mạt ôm cánh tay hắn lay động trái phải, “Được không?”
“…… Được.”
Phủ Tổng lý Nội các của Lạp Hỗ tinh cầu.
Locker cùng Laurent đứng trước sân đã cơ bản được chỉnh lý sạch sẽ, quy hoạch các hạng mục công việc sau khi giải đấu siêu cơ giáp diễn ra. Cha con hai người càng nói càng hưng phấn, tương lai quả thực không thể càng tốt đẹp. Cuối cùng, Locker vỗ tay “Tóm lại, chỉ cần trong giải đấu lần này Hoàng đảng rớt khỏi vị trí thứ bảy thì Nội các rất có khả năng…” Lời còn chưa nói xong đã bị một binh lính trẻ tuổi đánh gãy “Báo cáo!”
Lão không vui nhìn thoáng qua tiểu binh nhỏ kia, thoáng nhíu mày “Nói.”
“Đài truyền hình Hoàng gia phát sóng video giải thích của Lannado bệ hạ, đại nhân có cần……”
“Giải thích của Lannado?” Locker cùng Laurent liếc nhau, lập tức mở ra quang não, đổi đến đài truyền bá tin tức Hoàng gia.
Lúc này trên sóng cũng đang phát tin giới thiệu lâu đài hoàng gia, phía dưới còn có một dòng chữ màu đỏ chạy đi chạy lại, tập trung nhìn vào, nội dung là: “3h30 chiều, Lannado bệ hạ sẽ giải thích sơ lược về sự kiện đánh lén của Hắc Vương Tinh đêm qua, cách chương trình chỉ còn 5 phút, xin không đổi kênh.”
Xem xong những lời này, sắc mặt của Locker biến ảo khó lường, ánh mắt giống như đao nhỏ liếc qua tiểu binh, làm cho hắn ứa mồ hôi lạnh.
Tiểu binh co rúm bả vai, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.
Laurent rất là thiện giải nhân ý mà để hắn rời đi.
Tiểu binh lính lập tức rời khỏi, vừa chạy vừa sợ hãi nghĩ trong lòng: Đậu má, hắn cuối cùng cũng đã hiểu vì sao tất cả lão binh đều không muốn làm cái việc thông báo này rồi!!
Hết chương 389.