Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu - Hạ Mạt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói đến bên của Hạ Mạt.

Hạ Mạt cùng Randall được mời tới phòng của hiệu trưởng.

“Ngồi đi, người trẻ tuổi.”

Hai người ngồi trên ghế salon làm bằng da.

Frankie tự mình rót hai chén trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

“Từ khi nhìn thấy biểu hiện của em ở trong rừng rậm mô phỏng, thầy liền có dự cảm là tinh thần lực của em sẽ rất cao, chỉ là không nghĩ tới, vậy mà sẽ hoàn toàn vượt qua suy đoán của thầy.”

Hạ Mạt trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, trời biết hai đời cộng lại cậu cũng không biết làm thế nào để sắm vai một đệ tử tốt.

Randall không khách khí chút nào nói rõ chỗ yếu, “Tinh thần lực tuy cao, nhưng mà kiến thức quá yếu.”

Hạ Mạt cười cười xấu hổ.

Frankie cũng cười, thế nhưng nụ cười của ông rất cởi mở, giống như hoàn toàn không để chuyện kiến thức yếu kém này ở trong lòng, “Trái Đất xưa có câu nói cần cù có thể bù thông minh, những lời này mặc dù cũng có thể áp dụng ở hiện tại, thế nhưng trước ưu thế tuyệt đối trời cho thì câu nói này cũng quá miễn cưỡng rồi.”

Mặt Hạ Mạt nóng rực, nghe ý tử của hiệu trưởng thì chắc ông rất coi trọng cậu, ai nha a, đừng như vậy, cậu thấy áp lực rất lớn…

“Lúc trước Diệp đại sư đã từng nhắc tới chuyện thu đệ tử, để lúc nào thầy thay em hỏi một chút. Thế nhưng dựa theo thái độ cầu hiền của Diệp đại sư thì chỉ sợ lúc này đã sớm trù tính làm sao có thể lừa gạt em đến dưới cờ của hắn rồi.”

“Vậy, vậy sao?” Hạ Mạt xấu hổ liếm liếm mồm, “Diệp đại sư vẫn là thần tượng của em, lúc trước còn muốn đi nghe 《 Chế tạo bộ phận 》của ngài ấy, chỉ tiếc là xảy ra chút chuyện nên lỡ mất.”

“Là chuyện của Lý Sảng năm hai?”

“Tại sao ngài biết?”


“Thầy chính là hiệu trưởng. Chuyện xảy ra ở trong trường học chẳng lẽ thầy lại không biết? Huống hồ…” Frankie nhìn thoáng qua Randall, lại có ngụ ý, “Em lại là người của điện hạ.”

Người của điện hạ?

Hạ Mạt lập tức nghĩ sai, mặc dù cậu hiểu ý của hiệu trưởng là cậu thuộc phái của Randall. Được rồi, quả nhiên là chính mình quá hèn mọn bỉ ổi.

“Bên của Lý Sảng em không cần quá để ý. Thầy biết em trong khoảng thời gian này rất cố gắng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì việc lấy thứ hạng đầu tiên là vô cùng dễ dàng.”

“Thế nhưng trong tân sinh còn có một trung cấp cơ giáp chế tạo sư…”

“Không cần so sánh với em ấy, làm hết sức khả năng của em là được.”

“Vâng, em biết rồi.”

Ba người trò chuyện thêm một lúc nữa, đợi đến hơn sáu giờ thì hiệu trưởng chủ động mời mọi người ăn cơm. Randall đều đồng ý rồi, Hạ Mạt cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy lại đến hoàng thành ăn xong bữa cơm tối, đến tận mười giờ đêm mới được Randall hộ tống về nhà.

Trong bãi đỗ phi thuyền của Hoa viên Thính Vũ.

Randall đưa Hạ Mạt đến thang máy.

Hạ Mạt đứng ở ngoài cửa, “Cám ơn ngài đưa tôi trở về.”

Randall đứng ở ngoài hai thước, mắt không chớp nhìn cậu, “Mấy ngày nay Laurent sẽ đến làm thuyết khách, cậu…”

“Tôi sẽ không thay lòng đâu!” Hạ Mạt nhất thời nhanh miệng nói ra những lời này, ý thức được những lời này vô cùng mập mờ, cũng không thật lòng muốn sửa lại, hai con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt liền liếc liếc nhìn phản ứng của đối phương.

Chú ý tới sự mờ ám của cậu, Randall cong cong khóe môi, nụ cười của hắn cạn đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng mà Hạ Mạt vẫn chú ý tới!

Trái tim nhỏ nhảy dựng, nói lời quá mức như vậy mà Randall vẫn không cảm thấy có vấn đề?!

Randall rất khoan dung cậu!

Cậu có thể lại làm càn một chút sao?!

Hay là thôi đi, cậu vẫn hiểu đạo lý tiến hành theo chất lượng, Hạ Mạt vô ý thức liếm miệng một cái.

Nhìn thấy cái lưỡi bóng loáng đỏ tươi rất nhanh đảo qua bờ môi, thu vào khoang miệng ướt át, cánh tay đặt bên mép quần khẽ động đậy một cái, hắn thấp giọng nói: “Tôi hiểu rõ ý của cậu.”

“Cái kia… Ngủ ngon.” Hạ Mạt vẫy tay, chậm rãi lui vào trong thang máy.

Cánh cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp chậm rãi khép lại, ngăn cách hai người.

Thang máy bay lên, Hạ Mạt cùng Randall luôn luôn bảo trì tư thế lúc ly biệt đứng nhìn đối phương, thẳng đến khi đối phương biến mất khỏi tầm mắt

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy lại lần nữa mở ra.

Hạ Mạt đi ra thang máy, ánh mắt liếc qua cái cửa sổ bên cạnh lối đi, trong lòng hơi động, cậu đi đến qua bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Còn nhớ rõ đời trước Laurent đã từng nói, từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Randall liền thường xuyên xa xa nhìn cậu. Hạ Mạt chính mình ngược lại lại không phát giác ra, thế nhưng cậu tin chắc Laurent sẽ không nói sai, bởi vì đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ sự giễu cợt cùng sảng khoái trong giọng nói của Laurent lúc ấy.

Cửa sổ đối diện với bãi đỗ phi thuyền, nhờ vào ánh trăng cùng một vài chiếc đèn đường mờ vàng, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của bãi đỗ, một bãi đất trống rộng rãi mà tiêu điều.

Randall đã đi rồi đúng không?

Hạ Mạt nghĩ thầm.

Cậu đột nhiên trào phúng tự cười —— Randall vẫn luôn ở một góc yên lặng chăm chú nhìn lên cậu đã biến mất, cậu vẫn còn chờ mong cái gì?

Cậu thất vọng thu hồi ánh mắt, tâm tình sa sút, lấy ra thẻ ra vào từ trong nhẫn không gian, quét mở cửa phòng. Cậu rón ra rón rén đi vào, vừa dự định xoay người đi dép lê thì thấy cả phòng sáng bừng, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ngọc Chương mặc đồ ngủ nằm trên ghế salon, cậu cười cười, “Ba ba, còn chưa ngủ?”

Có lẽ là buồn ngủ rồi, Ngọc Chương xoa xoa con mắt, đứng dậy, “Ăn cơm chưa?”

“Đã ăn rồi.”

“Ngày mai nghỉ ngơi đúng không?”

“Vâng.”

“Nhanh đi rửa mặt đi, sớm đi ngủ, tốt cho da.”

“Vậy con đi đây.” Hạ Mạt cầm lên áo ngủ đi vào phòng tắm, động tác của cậu khá hanh, chỉ 10 phút sau đã thấy cậu đi ra.

Ngọc Chương tựa ở đầu giường đọc sách, nhìn thấy tóc cậu còn ướt thì không khỏi nhíu mày, “Tóc còn không khô, tại sao lại chạy khắp nơi như thế?”

“Ba ba giúp con sấy tóc?” Hạ Mạt nhét máy sấy tóc vào trong ngực Ngọc Chương.

Ngọc Chương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt sách sang một bên, cầm lấy máy sấy tóc, ôn nhu chải vuốt tóc của cậu.

Trong gian phòng yên lặng ấm áp, tiếng máy sấy vang lên dường như cũng không khiến người ta chán ghét nữa. Hạ Mạt nhắm mắt lại, cảm thụ được ngón tay của Ngọc Chương nhẹ nhàng luồn vào mái tóc của mình, không khỏi nghĩ: May là vẫn còn ba ba đau cậu, nếu không thì nhân sinh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Ba ba.”

“Ừm.”

“Con có chuyện muốn nói với ba.”

“Cái gì?”

Hạ Mạt quay đầu nhìn Ngọc Chương, “Xế chiều hôm nay mọi người tiến hành kiểm tra tinh thần lực, ba không muốn biết kết quả khảo nghệm của con sao?”

“Đương nhiên muốn.”

Con mắt Hạ Mạt lóe sáng giống như mã não, “Vậy ba đoán xem là bao nhiêu?”

Ngọc Chương véo mặt của cậu, cố ý nói: “Trứng ngỗng.”

“Tại sao có thể là 0? lại cho ba một cơ hội nữa.”

“50?”

Hạ Mạt không vui, “Ba có nghiêm túc đoán không đấy?”

“Được được được, không đùa con nữa.” Ngọc Chương để máy sấy tóc xuống, “Xế chiều hôm nay ba đã nhìn thấy, 110 đúng không?”

“Ba biết?!”

“Tin tức đầy trên quang não, con bây giờ thành người nổi tiếng trong trường rồi.”

“Trên quang não có?” Hạ Mạt vội vàng mở ra quang não, chưa đi vào trường học diễn đàn đã nhìn thấy trên màn hình bắn ra một khung hình, mặt trên là số 110 được thiết kế bằng một kiểu chữ trông rất bắt mắt. Trông thấy một đoạn biểu dương kích tình mênh mông kia, cậu cảm thấy bất ngờ.

Ngọc Chương trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Mạt Mạt.”

“Dạ.”

“Con…”

“Ba ba có chuyện nói thẳng.”

“Con là quyết tâm muốn đi theo Randall điện hạ, đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Con là không phải điện hạ Randall thì không lấy chồng, đúng không?”

“Ây…”

“Ở trước mặt ba ba, có gì mà ngượng ngùng?”

“Cũng không dự định nhất định phải gả cho Randall, con chỉ là..” Hạ Mạt dừng một chút, trịnh trọng nói: “Con chỉ là muốn trợ giúp hắn, trở thành trợ lực của hắn mà thôi.”

“Không cầu hồi báo?”

“Không cầu hồi báo.”

Ngọc Chương không nói thêm gì nữa, trong nội tâm lại có ý nghĩ mơ hồ.

Đêm đã khuya, ngọn đèn duy nhất trong tòa cao ốc đen thùi bị dập tắt.

Bên mép của bãi đỗ phi thuyền, một bóng đen cao lớn đi tới từ sau ngọn đèn mờ, ngọn đèn hôn ám chiếu nghiêng xuống làm cho ngũ quan lập thể khắc sâu hơn, nhìn kỹ lại, lại là Randall.

Ngày kế tiếp, Hạ Mạt tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở ra quang não, ôi! Vậy mà đã 9 giờ rồi!

Cậu vội vàng đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài, trong phòng trống rỗng, chỉ có phòng bếp phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Đi vào xem thì thấy trong lò vi sóng là một chén cháo thịt nạc.

Trong nội tâm ấm áp không chịu được, cậu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ăn xong bát cháo, rửa mặt xong liền đi xuống cửa hàng dưới tầng, định giúp ba ba làm một chút chuyện trong khả năng.

Ai biết còn chưa đi tiến tiệm tạp hóa cậu đã bị cảnh tượng chưa từng có trong đấy hù dọa rồi!

Đây đúng là tiệm tạp hóa nhà cậu hay sao?! Cái tiệm tạp hóa kia cổng và sân quạnh quẽ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim?!

Trước giờ cậu vẫn không biết học sinh của Exxon lại có thể rảnh rỗi như vậy, một buổi sáng sớm liền chạy tới đối diện trường học mua vật dụng hàng ngày?

Cậu đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, chưa đầy một phút đồng hồ, liền có bạn học phát hiện cậu!

“Nè! Cậu, cậu chính là 110, đúng không?”

“110?” Suy nghĩ một chút, Hạ Mạt Phi nhanh chóng phản ứng lại 110 chính là chỉ cậu, vì vậy cậu gật gật đầu, “Xin hỏi cậu là…”

Lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy bạn họ hét lên một tiếng rõ to, “Này! 110 ở chỗ này! 110 ở chỗ này!”

Trong chớp mắt, toàn bộ học sinh ở trong tiệm tạp hóa đều chạy ra ngoài, vây chặt cậu chật như nêm cối.


Ngọc Chương thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức bình tĩnh mở ra quang não, trực tiếp liên lạc với người nào đó.


“Ngài khỏe chứ, tôi là ba ba của Hạ Mạt, Hạ Mạt bây giờ bị học sinh ngăn chặn, phiền toái ngài tới dẫn nó đi thôi.”


Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc phi thuyền có khắc ký hiệu đội hộ vệ hoàng gia xuất hiện ở trên bãi đất trống cạnh cửa tiệm.


Hết chương 108.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK