Luận bàn?
Cái này cũng quá liều mạng rồi?!
Trường kiếm màu bạc choáng váng mắt người, chiêu nào cũng dồn thẳng vào mệnh môn của Trần Tuấn Vũ. Trần Tuấn Vũ thân là Alpha, tốc độ phản ứng cũng không chậm, mỗi lần biến nguy thành an, cũng thuận thế phản công Randall.
Hạ Mạt dán lưng vào cửa, sợ chiến hỏa ảnh hưởng đến mình.
Hai người chiến đấu ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời càng không có cách nào phân ra cao thấp. Hạ Mạt không khỏi nghĩ tới hình ảnh lần trước Trương Lợi chủ động khiêu chiến sư phụ Diệp Vĩ. Lúc ấy Trương Lợi điều khiển cơ giáp cấp 2, cũng sử dụng lực lượng mười trên mười, Diệp Vĩ một mực thối lui, căn bản không có chủ động xuất kích, kết quả lại là Trương Lợi tiêu hao năng lượng tự động nhận thua!
Bởi vậy, cậu có thể cho rằng chế tạo sư cường đại hơn nhiều so với chiến sĩ cơ giáp sao?
Trong đầu vừa mới sinh ra ý nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Trần Tuấn Vũ hô “Ngừng!”
Hạ Mạt vội vàng nhìn về phía bọn họ, Trần Tuấn Vũ hơi thở hơi hổn hển, nói: “Tinh thần lực tiêu hao một nửa, trang bị của cậu bị tổn hại bao nhiêu?”
Randall thu hồi cơ giáp, “Một nửa.”
“Chúng ta lại tiếp tục như thế thì cũng chỉ cạn kiệt sức lực.” Nói xong, Trần Tuấn Vũ sau này ngồi xuống, trên mặt đất rỗng tuếch đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế sofa, tay giơ sang bên cạnh, bàn tay lập tức xuất hiện nước trà nóng hôi hổi.
Hạ Mạt thấy rõ ràng, khả năng điều khiển tự nhiên như vậy, đây là chế tạo sư cao cấp – tồn tại giống như chúa sáng thế! Cậu đã không thể chờ đợi nổi để đi vào hàng ngũ cao cấp chế tạo sư!
Ngay khi cậu đang suy nghĩ, Trần Tuấn Vũ hỏi: “Xem lâu như vậy, có ý kiến gì không?”
Cái gì?
Hạ Mạt bỗng nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện hai người đối diện đều đang nhìn mình chằm chằm, lúc này mới phản ứng được hai người là đang nói chuyện với mình, “Anh vừa mới nói cái gì, vừa nãy tôi không chú ý.”
“Cậu xem lâu như vậy, có ý kiến gì không?” Trần Tuấn Vũ lập lại.
Hạ Mạt đi về phía bọn họ, vừa đi vừa sửa sang lại suy nghĩ: “Chế tạo sư rất lợi hại, nếu như trên chiến trường tất cả mọi người đều là chế tạo sư thì mặc kệ trang bị của Hắc Vương tinh như thế nào, chúng ta đều có thể đánh bại họ.”
“Ý nghĩ rất tốt đẹp.” Trần Tuấn Vũ tổng kết.
Đây là đang uyển chuyển biểu đạt cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Hạ Mạt lúng túng sờ sống mũi.
Không đành lòng trông thấy cậu bị đả kích, Randall chủ động giải thích: “Chế tạo sư là nhân tài của quốc gia, hơn nữa số lượng có hạn, chúng ta không thể chịu nổi tổn thất khi mất đi bọn họ.”
Hạ Mạt gật đầu.
“Có hai phương diện để tăng lên năng lực chiến đấu, một là tăng lên khả năng chiến đấu của chiến sĩ cơ giáp, hai là tăng trang bị. Chúng ta đã đề cao đến cực hạn khả năng huấn luyện của chiến sĩ. Ngược lại ở phương diện trang bị, bởi vì vẫn dựa theo công nghệ chế tạo cơ giáp của mấy trăm năm trước cho nên vẫn không được tăng lên.”
Hạ Mạt chậm rãi cúi đầu xuống, sự hiểu biết của cậu đối với hiện trạng của Lạp Hỗ tinh cầu bây giờ quá ít, bởi vì không biết cho nên cậu không có cách nào giúp Randall điện hạ nhiều. Cậu thực sự cảm thấy tự trách về sự bất lực của mình.
“Không cần quá lo lắng.” Randall nhẹ nói: “Mặc dù trang bị lạc hậu thì chúng ta cũng giữ vững được mấy trăm năm, cho dù bên trong tồn tại sâu mọt thì đế quốc này cũng sẽ không dễ dàng sụp xuống như thế.”
“Ừm.” Hạ Mạt gật đầu. Cậu biểu hiện như là đồng ý lời nói của Randall thế nhưng trong nội tâm lại vô cùng lo lắng — bởi vì đời trước Lạp Hỗ chẳng qua chỉ là ba, bốn năm đã rơi vào nguy cơ, dựa theo tình huống của Nội các hôm nay, thời gian nội chiến chỉ có sớm hơn chứ không muộn hơn.
Trần Tuấn Vũ vắt chéo hai chân trên ghế sofa, một bên uống trà, một bên chán đến chết nghe bọn họ nói chuyện, sau khi cảm thấy hai người đã trao đổi xong, hắn nói: “Hiện tại cũng nên nói điều kiện gia nhập của tôi chứ?”
Hạ Mạt ngây ra một lúc, vội vàng lúng túng cười cười với hắn, “Ngày hôm qua nghe ba ba nói anh hẹn tôi gặp mặt ở chỗ này, cho nên anh là đã suy xét kỹ?”
“Người ngay không nói lời gian.” Trần Tuấn Vũ alfm ra một động tác mời ngồi với hai người, “Ý nghĩ của tôi có lẽ các cậu đều đã rõ...”
“Chúng ta không rõ ràng lắm.” Randall cường thế đánh gãy lời của hắn.
Trần Tuấn Vũ hơi híp mắt lại đối mặt với Randall.
Hai tên Alpha vốn có khí tràng cường đại, hôm nay lại đối mặt cùng một chỗ, khiến cho người ta cảm thấy giương cung bạt kiếm!
Trái tim nhỏ của Hạ Mạt đập nhanh, cậu gượng cười liên tục, định hòa giải, “Mọi người đừng kích động, đều tâm bình khí hòa nói chuyện được không?”
Randall lạnh lùng liếc Trần Tuấn Vũ, ánh mắt lạnh lùng như đang nói: Chỉ bằng ngươi cũng muốn có được Lance?!
Trần Tuấn Vũ thần sắc tản mạn, “Vậy thì tôi nói rõ đi. Tôi chấp nhận đề nghị của các cậu chẳng qua chỉ là để tăng cơ hội tiếp xúc với Lance.”
“Nếu như Lance biết rõ ý nghĩ của anh, chỉ sợ sẽ tránh anh như tránh tà.”
“Cho nên tôi mới có thể lựa chọn phương thức tiếp xúc quanh co lòng vòng để tiếp xúc em ấy.”
Hạ Mạt trông thấy Trần Tuấn Vũ luôn luôn thành thạo đối đáp với những lời nói không chút khách khí của Randall, yên lặng ấn nút khen cho hắn, cũng chỉ có người không biết xấu hổ như vậy mới có thể chịu được cái tên nhị hàng như Lance kia ah!
Randall trầm mặc không nói nhìn chằm chằm Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ thoải mái mặc hắn quan sát.
Sau một hồi lâu, Randall thu hồi ánh mắt, “Không phải nói muốn dẫn Hạ Mạt đi đến sàn đấu chế tạo cơ giáp dân gian sao?”
“Ha ha.” Trần Tuấn Vũ đứng dậy, thần sắc sung sướng, “Nếu Randall điện hạ đã đồng ý, vậy chúng ta xuất phát đi, đúng rồi, mang chứng nhận đẳng cấp không?”
Hạ Mạt gật đầu.
“Vậy là tốt rồi. Chỗ đó nếu như không có tư cách nhất định thì sẽ không vào được.”
Hạ Mạt mịt mờ đi bên người Randall ánh mắt nghi ngờ dò xét qua lại giữa Randall và Trần Tuấn Vũ.
Cảm giác được sự dò xét của Hạ Mạt, Randall thấp giọng nói: “Chúng ta có đồng ý hay không căn bản không quan trọng, Lance thích mới là quan trọng nhất.”
Hạ Mạt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Randall điện hạ ngay từ đầu chính là ôm ý nghĩ như vậy a, thái độ lãnh đạm lúc trước chỉ để chèn ép khí thế của Trần Tuấn Vũ?!
Trần Tuấn Vũ đi ở đằng trước cũng quay đầu lại nói: “Đừng có nói thầm sau lưng tôi, tôi nghe được đấy.”
Hạ Mạt vội vàng câm miệng.
Một đoàn người ngồi phi thuyền rời khỏi Exxon.
Chủ trong khoang thuyền.
Trần Tuấn Vũ ném cho Randall cùng Hạ Mạt một tấm da nhân tạo.
Hạ Mạt đầy mặt nghi hoặc, “Đây là...”
“Không phải là cậu cứ định nghênh ngang ra ngoài như vậy chứ? Thật đúng là không biết giá thị trường của mình.”
Randall vô cùng tự giác đặt tấm da nhân tạo ở trên mặt, Trần Tuấn Vũ thoáng vận dụng tinh thần lực, Hạ Mạt liền tận mắt nhìn thấy ngũ quan của Randall đã xảy ra thay đổi nhỏ! Sau hai giây, hắn đã biến thành một tên Alpha lạ lẫm giống Randall ba phần!
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Randall hồi lâu, lúc này mới cẩn thận từng tí dán tấm da nhân tạo lên mặt.
Con mắt bị che khuất, toàn bộ giác quan đều tụ tập trên da mặt.
Cậu có thể rõ ràng nhận thấy được được cảm giác lành lạnh trên mặt, ngay sau đó, miếng da nhân tạo kia như dính chặt vào trên mặt, kề sát làn da. Cùng lúc đó, bộ phận vốn che khuất tầm mắt bỗng nhiên biến mất.
Cậu từ từ mở mắt, Trần Tuấn Vũ hợp thời đưa lên một chiếc gương.
Hạ Mạt thấp thỏm tiếp nhận tấm gương, trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, ngũ quan bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu chậm rãi đưa tay chạm vào gương mặt trong gương.
Đây là cậu?
Hạ Mạt kinh ngạc nhìn Randall cũng thay đổi một khuôn mặt khác, trong ánh mắt dần dần tràn đầy vui sướng.
Cậu không thể không lại một lần nữa ảo não đời trước mình thiếu não mới có thể không làm chế tạo sư! Thế giới của cơ giáo chế tạo sư kỳ diệu như vậy, càng xâm nhập, càng có thể phát hiện chỗ kỳ diệu trong đó! Cậu của hôm nay đã không thể khắc chế yêu chế tạo cơ giáp!
Phi thuyền bay đến vùng ngoại ô của Hoàng thành.
Xuyên qua cửa sổ, Hạ Mạt có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng nguy nga hùng vĩ bị những ngôi nhà trệt thấp bé cùng với những cành cây xum xuê thay thế.
Cậu ít khi đến những nơi vắng vẻ, không khỏi hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Ngoại ô.” Randall đơn giản trả lời.
“Đấu trường chế tạo cơ giáp dân gian ở chỗ này?” Lời ngầm nói là, thật sự có người sẽ đến đến loại địa phương này?
Trần Tuấn Vũ nghe vậy, không để ý cười cười, “Đợi khi cậu đến sẽ hiểu.”
Ba phút sau, phi thuyền vững vàng dừng lại.
Trần Tuấn Vũ dẫn đầu đi về phía lối ra, “Xin mời.”
Hạ Mạt theo sát sau lưng Randall, xuống phi thuyền.
Lọt vào trong tầm mắt tất cả là màu xanh biếc, cậu tò mò nhìn chung quanh, “Cái chỗ này ngay cả dấu vết hoạt động cũng không có, thực sự có tràng thi đấu dân gian?”
“Ha ha.” Trần Tuấn Vũ chỉ cười không nói, đi đến bên cạnh một cây to mà theo ý của Hạ Mạt thì không có bất cứ một điểm đặc biệt gì, đưa ngón trỏ ra đè xuống một cái hắc động nhỏ trên cây, ngay sau đó, cảnh vật trước mắt đã có sự thay đổi long trời lở đất, cây rừng không có, bụi cỏ không có, thay vào đó là một tòa cao ốc chọc trời cao chừng 100m!
Hết chương 147.