Chương 9 Đồng ý kết hôn
Phương Nhược Lam ra khỏi nhà của Lục Ngạn Xuyên, nhìn đường phố một hồi, không biết nên đi đâu.
Thành phố rộng lớn như vậy, nhưng không có nơi thuộc về cô.
Mà nơi gần nhất chính là nhà họ Phương.
Đành vậy.
Trở về nhà họ Phương, vừa bước vào đến cổng, cô đã nhìn thấy một người ngồi trước bậc thềm dẫn ra bể bơi.
Một người đàn ông gần ba mươi tuổi đang ngồi nặn đất. Mọi uất ức trong mấy ngày hôm nay gần như đã ép cho cô phát điện, giờ đây trào hết ra ngoài qua những dòng nước mắt.
Cho đến cuối cùng, cô cũng chỉ còn một người thân duy nhất mà thôi.
Lén lút lau đi nước trên mặt mình, cô gọi khẽ:
"Anh ơi!"
Người đàn ông kia bị giật mình, vứt ngay nắm đất trên tay xuống, chạy ào về phía cô, vừa khóc vừa mếu
"Vú nói em về. Nhưng Khôn Khôn không tìm thấy em"
Sống mũi Phương Nhược Lam lại cay cay, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên vầng trán cao rộng:
"Em đi dạo một chút. Không phải bây giờ em đã về rồi ư?"
Hai anh em trò chuyện một lúc lâu, chuyện trên trời dưới đất gì cũng
nói.
Ở bên Phương Từ Khôn đúng là những lúc hạnh phúc nhất đối với cô. Phương Nhược Lam cảm thấy ưu sầu như tan bằng sạch.
Nếu như không có sự xuất hiện của mẹ cô.
Bà Chước Dung thấy hai người ngồi chơi vui vẻ, bỗng nhiên hắng giọng đánh tiếng:
"Ừm, Tiểu Lam này, chuyện kia"
Tay Phương Nhược Lam chẳng biết từ bao giờ đã nắm chặt lại, bóp nạt cục đất ở trong tay. Cô không ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng như mây trôi gió nổi:
"Đều nghe mẹ sắp xếp"
"Thật không?" Bà Chước Dung lập tức hỏi lại một cách vui sướng.
"Thật!" - Cô ngẩng đầu lên, để cho bà một ánh mắt lạnh nhạt đến tột
điểm.
Bà bị dọa sợ. Chưa bao giờ Chước Dung thấy Phương Nhược Lam có thể đáng sợ như vậy. Cô có đôi mắt rất sâu rất đẹp. Nhưng lần này, trong ánh mắt kia, bà chỉ thấy vô tận tăm tối, không có chút sự sống nào.
"Vậy... được! Để mẹ đi nói chuyện với Lục phu nhân"
Đợi mẹ cô đi rồi, Phương Từ Khôn mới ngước lên hỏi cô:
"Lam Lam, bà ấy lại muốn em làm gì vậy?"
Phương Nhược Lam nhìn anh, gượng cười sao cho thật tươi:
"Không có gì, bà ấy muốn tìm cho em một người thật tốt, có thể chăm sóc em cả đời"
Phương Từ Khôn nhíu mày lại:
"Anh không thể chăm sóc em cả đời à?"
Những lời này khiến trong lòng cô dậy lên chút cay đắng. Cố nén chút nước mắt đang chực trào, cô nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Tất nhiên có thể. Lần này em kiếm được thật nhiều tiền rồi, em sẽ đưa anh đi thật xa. Đến lúc ấy hai anh em ta chăm sóc lẫn nhau nhé!"
Phương Từ Khôn tất nhiên gật đầu. Còn gật đầu rất vui sướng.
Mấy hôm sau.
Hàng Châu mấy hôm nay mưa lớn, như đang trút nốt số nước còn lại của mùa hè.
Một người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ, nhìn những khóm trúc ngạo nghễ trong gió.
"Lục đại thiếu, nghe nói mẹ kế của cậu lại tìm cho cậu một người vợ mới đấy. Có phấn khích không?"
Nghe thấy tiếng nói có phần cợt nhả cất lên từ phía sau, người đàn ông bên cửa sổ quay đầu lại, chậm rãi phun ra hai chữ:
"Nhàm chán!"
Người còn lại cười nhăn nhở:
"Hầy, sao lại không phấn khích? Người ta là một trong những mỹ nhân hàng đầu của Hàng Châu đấy. Đông sắp lạnh rồi, ôm lên giường mà nhào nặn thì thích phải biết."
Người được gọi là Lục đại thiếu bật cười:
"Muốn gả cho tôi? Cô ta không để ý đến ba người đàn bà đã chết trước kia à?"
"Chẹp chẹp! Lắm lúc tôi cũng nghi ngờ cậu thực sự có mệnh khắc thế ấy chứ! Thế nhưng, nếu cô gái lần này lại có mệnh rất cứng thì làm sao?"
Một tia sét bổ xuống, sấm đi đoành trên nền trời, làm gương mặt của Lục đại thiếu trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Anh nhìn ra mấy khóm trúc ngoài vườn, bâng quơ nói một câu:
"Nếu cô ta mệnh cứng, tôi không ngại tự tay ngụy tạo một vụ khắc thế thứ tư. Mấy ngày này, đổi vai cho tôi một lúc, ở trong nhà nhiều sắp liệt rồi".
Người đàn ông còn lại tặc lưỡi ra vẻ tiếc nuối:
"Lục Lưu Niên, cậu quá tàn nhẫn rồi. Chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả."
Lục Lưu Niên xoa xoa tay vịn xe lăn, vẫn cứ lạnh nhạt như cũ:
"Hoa ngọc có đẹp, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Sau mưa thu thường hanh. Hành động có vẻ rất tiện."
Hoa mùa thu rất dễ héo. Một trận lửa đốt, da thịt xinh đẹp cũng chẳng còn.
Còn về Phương Nhược Lam, lúc này cô đang xử lý đống đồ mà bà Chước Dung chuyển sang cho cô. Mấy hôm trước hai nhà đã chính thức bàn chuyện đám cưới. Hôn lễ định rất gấp, vào nửa tháng sau.
Đồ cưới như trang sức, phong bao tặng cô dâu đều do nhà họ Phương cầm. Họ chỉ chuyển cho cô váy cưới và một ít phục trang cần thiết.
Thêm vào đó là gia phả nhà họ Lục, yêu cầu cô trong nửa tháng tới phải học hết. Phương Nhược Lam ngay lập tức vứt sang bên cạnh.
Mắt đã mù, lại còn làm trò ngu xuẩn làm gì?
Thứ cô chú ý là bài thiếp ghi ngày tháng năm sinh của chú rể. Cô miết tay trên từng hàng chữ, cảm thán.
Lục Lưu Niên, một cái tên rất đẹp. Nhưng lại sinh vào giờ dương, ngày dương, tháng dương, năm dương. Ngày cực dương như thể nghĩ cũng thật hiếm, chẳng trách bị đồn có mệnh khắc người thân.
Lại nhớ đến ba người vợ chưa vào cửa đã chết của anh ta, Phương Nhược Lam không tránh khỏi rùng mình. Mặc dù cô không quá tin ma quỷ, nhưng việc này...
Việc này khó nói quá rồi đấy!