• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17 Bênh vực chồng 

Phương Nhược Lam nhìn về phía góc nhà. Hai người đàn ông khi nãy ganh nhau ầm ầm, lúc này đã cùng ngồi xuống nói chuyện như anh em thân thiết. 

Phương Từ Khôn hiếm khi chia sẻ đồ chơi cùng ai, hôm nay lại sẵn sàng đưa cho Lục Lưu Niên một con gấu bông. Mà Lục đại thiếu bình thường khó ưa như thế cũng không hề làm ra vẻ gì, cùng với anh cô nói nói cười cười. 

Khóe môi Phương Nhược Lam nhếch lên. Đây có gọi là gia đình hòa hợp không? 

"Tiểu thư, phu nhân muốn gặp cô." 

Người khi nãy mở cửa lại đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ảo tưởng tốt đẹp bị đánh vỡ, cô khó chịu đứng lên. Trước khi lên lầu, cô còn dặn dò Phương Từ Khôn: 

"Anh ở trong nhà thôi, đừng ra ngoài. Mấy ngày nay lạnh lắm đấy." 

Anh nhếch mép cười hì hì: 

"Em cứ yên tâm mà đi đi. Có Niên Niên ở đây chơi cùng anh mà". 

Niên Niên? Toàn thân cô nổi đầy gai ốc. Trên đời này, có lẽ chỉ có Phương Từ Khôn mới dám gọi thẳng tên một cách thân mật như thế với kẻ quái dị kia. 

Phòng của bà Chước Dung ở trên tầng cao nhất. 

Bà đang ngồi trước bàn trang điểm, tay mân mê một bộ trang sức đắt 

tiền. 

Vừa thấy Phương Nhược Lam bước vào, ánh mắt bà đã dính sát vào người cô, thăm dò từ đầu đến cuối. 

"Lam Lam, ngồi đi con!" 

Vỗ vỗ cái ghế trước bàn trang điểm, bà nói với cô bằng giọng dịu dàng. 

Hai người lúc này một người ngồi, một người đứng. Bà vịn vào vai cô, giúp cô chải tóc, nhưng Phương Nhược Lam chẳng thấy được một chút chân thật nào. 

Quả nhiên không kiên nhẫn được lâu, khi vừa chải xong tóc cho cô xong, bà chợt hỏi: 

"Hôm qua con và Lục đại thiếu gia có làm chuyện đó không?" 

Cô nhíu mày lại: 

"Mẹ, đây là chuyện riêng của con mà." 

Bà Chước Dung nghe thấy vậy liền nóng nảy: 

"Làm sao có thể là chuyện của con được. Con phải sinh con chứ. Đến khi đó không chỉ có con có chỗ đứng vững trong nhà họ Lục, mà dự án. của bố con cũng được nhà họ giúp đỡ. Ở nhà ngang bướng thế nào cũng được, nhưng việc này mẹ không nhân nhượng với con đâu." 

Thì ra lại là vì khoản trợ cấp của nhà họ Lục. Phương Nhược Lam sống hơn hai mươi sáu năm, xem ra cũng có giá trị trong mắt họ đấy chứ. 

Cô chậm rãi đứng dậy, đáy mắt chứa đầy sự lạnh lẽo nhìn thẳng vào hình ảnh của mẹ mình trong gương: 

"Bà cứ làm đúng theo những gì mình hứa, chăm sóc cho anh trai tôi 

thật tốt. Chuyện ở nhà họ Lục nhất định sẽ theo ý bà" 

"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!" - Bà Chước Dung định đặt tay lên vai Phương Nhược Lam làm động tác VỖ VỖ, nhưng cô đã khéo léo tránh đi, bước xuống lầu. 

"Ha ha! Một thằng ngu đi với một thằng què. Hai người chơi với nhau đúng là chó đi với chó" 

Đi đến nửa đường cầu thang, một tràng âm thanh khó nghe lọt vào tai cô. Đưa mắt nhìn về phía góc phòng khách, cô thấy Phương Lan đang đứng trước Phương Từ Khôn và Lục Lưu Niên mà chống nạnh. Cộng thêm những lời sỉ nhục kia, Phương Nhược Lam có thể đoán được mười phần. 

Phương Từ Khôn sợ hãi nép vào cột nhà. Còn Lục Lưu Niên chỉ liếc cô ta một cái, không thèm để vào mắt. 

Đời này của Phương Lan chưa bao giờ chịu khinh thường như vậy, hơn nữa còn là sự khinh bỉ đến từ một người què. Cô ta như điên lên, muốn đánh về phía Lục Lưu Niên: 

"Mày tưởng mày là cái gì? Lục đại thiếu gia à? Mày chỉ qua là cái gai trong mắt của Lục phu nhân thôi. Nếu Phương Nhược Lam sinh con ra, cả mày và nó đều sẽ bị đá ra khỏi cửa như một thứ rẻ rách" 

Phương Nhược Lam lúc này đã chạy xuống dưới chân cầu thang rồi. Cô không nhịn được nữa, hét lớn: 

"Phương Lan, cô câm miệng" 

Phương Lan nhìn thấy cô đã gần đến nơi, bờ môi vạch ra một nụ cười đắc ý. Cô ta gạt chân vào xe lăn của Lục Lưu Niên khiến chiếc xe đổ nhoài ra đất. Người ngồi trên xe cũng không phản ứng kịp, ngã ra sàn. 

Nghe tiếng da thịt đập vào nền đá, Phương Nhược Lam cảm thấy tim mình thắt lại. Là cô không bảo vệ tốt cho anh. 

Cô vội vã chạy về phía Lục Lưu Niên, dựng lại chiếc xe đổ lăn lóc rồi đỡ anh dậy. Đôi mắt đã đỏ ửng, cô vừa nghẹn ngào vừa nói: 

"Lục Lưu Niên, anh không sao chứ?" 

Anh hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng. 

Biểu cảm này rơi vào trong mắt Phương Nhược Lam trở thành hình ảnh một chú thỏ con chịu uất ức. Cô đã hoàn toàn ném ấn tượng về sự nguy hiểm của anh ra khỏi não. Lúc này, trong đầu cô chỉ có lửa giận ngút 

trời. 

Người của cô bị ức hiếp. Người của cô bị kẻ khác bắt nạt. 

Phương Nhược Lam đứng phắt dậy, không nói năng gì mà lao thẳng vào người Phương Lan, xô cô ta ngã ra đất mà cho vài phát tát: 

"Ai cho cô đánh anh ấy?" 

"Ai cho cô lá gan sỉ nhục anh trai tôi?" 

"Cô ngại sống lâu quá rồi phải không?" 

Mọi người xung quanh ngây ra không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra trong phòng đang xảy ra việc gì, toàn bộ người làm chạy đến can ngăn, tất nhiên phần nhiều là giúp đỡ Phương Lan. 

Phương Nhược Lam dần dần rơi vào thế yếu, bị đám người giúp việc đẩy ra xa suýt chút nữa ngã đập đầu vào cột nhà. May mà một tay của Lục Lưu Niên đã kéo cô lại, đặt cô ngồi trên đùi mình. 

Phương Lan ở bên kia bị đánh cho dập mặt, mà cô cũng không khá khẩm gì cho cam. Khóe mắt bị cào rách, môi rỉ máu, đầu tóc thì rối bù. 

Cô còn lo Lục Lưu Niên bị dọa sợ, vừa yếu đuối ngồi trên đùi anh vừa gượng cười: 

"Lâu lắm mới đánh nhau, sướng lắm" 

Lục Lưu Niên dùng một ngón tay động vào vết thương kia, khiến cô đau tái mặt. Mà anh cũng nhanh chóng rụt lại, như bị bỏng vậy. 

Rất nóng! Lần đầu tiên có người vì anh mà đổ máu. Lục Lưu Niên cảm giác đầu trái tim mình đã bị đốt cháy, mỗi tế bào đều bỏng rát. 

Anh trầm mặt nhìn về phía Phương Lan đang được người này người khác hỏi han ân cần. 

Nhà họ Phương, Phương Lan đúng không? Tốt lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK