Phương Nhược Lam mất cả đêm không ngủ được. Khi cô tỉnh dậy, hai mắt càng mờ hơn.
Xem ra thời gian không còn bao nhiêu nữa. Nhiều việc chưa làm, nhiều nơi chưa tới. Không thể lúc nào cũng cảm thán thế này.
Hôm nay là chủ nhật. Bình thường vào ngày này, Lục Ngạn Xuyên luôn ở nhà riêng của anh. Mà cô lại thường đến đó dọn dẹp nhà cửa giúp anh.
Phương Nhược Lam vứt chiếc điện thoại ở đầu giường. Lần này không cần gọi điện nữa, cứ đến thôi.
Nhà của Lục Ngạn Xuyên cách nhà họ Phương không xa. Cách có vài con phố đã đến nơi.
Nhớ một năm về trước, cũng gặp anh ở gần đây. Lúc ấy khi cô sang đường, có một chiếc xe điện phóng vun vút, chút nữa là đâm sầm vào cô rồi. May mà có Lục Ngạn Xuyên đi qua cứu.
Duyên phận của hai người bắt đầu từ lúc đó.
Anh dần dần mặt dày tiến sâu vào cuộc sống của cô.
Lần này Lục Ngạn Xuyên nửa tháng không hề liên lạc, nói thật, cô không tránh khỏi lo lắng.
Chìa khóa của nhà anh có trong tay cô. Mới bảy giờ sáng, trước cửa nhà rất yên tĩnh. Phương Nhược Lam tra chìa khóa, mở cổng, đi qua một khoảng sân rộng mới vào đến nhà.
Cửa nhà đóng im lìm.
Cô tiếp tục mở cửa.
Đồ đạc trong phòng khách ngổn ngang cả. Phương Nhược Lam bật cười, xưa nay anh vẫn là người bừa bộn như vậy. Cô lấy dụng cụ ra bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Choang!
Tiếng động trên lầu khiến cô giật mình. Trên đó là phòng ngủ của Lục Ngạn Xuyên.
Phương Nhược Lam vội bỏ chiếc chổi trên tay xuống, men theo cầu thang mà lên tầng. Phòng của anh ở ngay gần cầu thang, cách chỉ vài bước.
"Nào! Mở chân ra, chúng ta tiếp tục..."
Cửa phòng không hề đóng. Âm thanh khàn khàn của người đàn ông thi thoảng bật ra từ trong phòng khiến bước chân Phương Nhược Lam chết đứng. Giọng nói kia, rõ ràng là của Lục Ngạn Xuyên.
Lại có giọng nữ ngân nga, rên rỉ bất lực:
"Đừng... anh... đừng... A... thoải mái quá! Anh không phải... nói đi tập thể dục sao?"
Lục Ngạn Xuyên cười gằn, trong tiếng cười ẩn chứa những sắc thái khiến cô ghê tởm.
"Sao nào... Chúng ta không phải đang tập thể dục đây à? Vừa mạnh mẽ thân thể, lại còn sảng khoái tinh thần. Bảo bối của anh còn muốn gì?"
Phương Nhược Lam cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn, giống như dạ dày đang biểu tình, đòi tống tất cả những gì cô đã ăn ra ngoài.
Ghê tởm đến cùng cực.
Cô bước lên một bước, nhìn vào trong phòng. Lúc này, Phương Nhược Lam đang ước gì ông trời ngay lập tức chọc mù mắt mình đi.
Hai người trên giường kia, người nam quả là Lục Ngạn Xuyên, còn nữ yêu kiểu duyên dáng, không ngừng lắc lư thân thể khiêu gợi đàn ông, không ai khác ngoài bạn thân của cô.
Chúc Hàm Đan. Quý nữ của thành Hàng Châu. Người bạn mà cô quen biết đã tám năm trời.
Phương Nhược Lam nén lại cơn giận của bản thân, thản nhiên gõ cửa.
Đôi nam nữ trong phòng giật mình, đột ngột dừng lại động tác điện cuồng của mình, nhìn về phía cửa.
Làm phiền các cặp đôi đang "yêu", đúng là thất đức. Phương Nhược Lam thật lo ngại không biết cái kia của Lục Ngạn Xuyên có xảy ra vấn đề ngoài ý muốn nào không?
"Sao... sao cô lại ở đây?"
Anh ta nhìn cô, lúc đầu hơi ngạc nhiên đến lắp bắp, nhưng cuối câu lại cao giọng lên, tràn đầy khinh bỉ.
Phương Nhược Lam tựa lưng vào cửa, hai tay khoác trước ngực, nhàn nhạt như kể một câu chuyện bâng quơ:
"Đến xem các vị tập thể dục. Ai ngờ người yêu và bạn thân, hai người lại có một màn thể dục nhịp điệu nóng bỏng thế này"
Chúc Hàm Đan nghe thấy cô nói, không hề tỏ ra xấu hổ. Cô ta chậm rãi bọc chăn vào người, hếch hàm lên:
"Nhìn thấy rồi, vậy thì cút đi. Nơi đây không hề thuộc về cô đâu"
Phương Nhược Lam không để ý đến cô ta. Cô quay sang nhìn chằm chằm vào Lục Ngạn Xuyên, chỉ hỏi có hai chữ:
"Tại sao?"
Tại sao lại giẫm đạp lên tình cảm chân thành của tôi. Tôi thậm chí còn vì cứu anh mà hỏng mắt, vì anh dâng hiến thân mình. Như vậy còn không đủ sao?
Nhưng vô vàn câu hỏi đó, cô không hề hỏi thành lời.
Lục Ngạn Xuyên trút đi vẻ dịu dàng ôn nhu hàng ngày, trông anh ta bây giờ chẳng khác gì mấy công tử ăn chơi đàng điểm của giới quý tộc, nói thẳng vào mặt cô:
"Vì tất cả đều là do tôi chơi đùa cô mà thôi. Người tôi yêu từ xưa đến nay chỉ có Đan Đan. Cô ấy nhờ chơi với cô một năm, vậy thì tôi chơi. Chơi chán rồi, thì sẽ vứt cô đi như một mớ rẻ rách"
Phương Nhược Lam cảm thấy khó thở. Cô đưa mắt về phía Chúc Hàm Đan.
Cô ta cười khẩy:
"Đừng nhìn, mày nghĩ mày là ai kia chứ? Mày chỉ là một đứa con hoang, tao là con gái của nhà tài phiệt. Mày dựa vào cái gì mà nghĩ mình có thể gia nhập vào giới thượng lưu. Dựa vào cái gì mà đòi đè bẹp tao mọi mặt. Bây giờ, tạo cho mày biết mình ở chỗ nào rồi đấy".
A ha! Thứ mà cô cho là tình bạn bấy lâu nay, thì ra chỉ là một thứ rẻ rách đến thế. Phương Nhược Lam lần này, coi như lĩnh hội đủ sự lạnh nhạt của thế gian.
"Vậy thì sống cho tốt. Dù gì tôi cũng từng coi cô là bạn. Tốt nhất hai người nên cưới nhau, đừng làm tội vạ người khác. Nam nữ đều bần tiện."
Không muốn nhìn hai con người này nữa, Phương Nhược Lam bỏ lại một câu, sau đó định quay người bước đi. Nhưng cô chưa đi được mấy bước đã nghe Chúc Hàm Đan cười khanh khách sau lưng:
"Lam Lam à, người đàn ông đêm đó không phải Ngạn Xuyên đâu. Là tôi đã đặc biệt yêu cầu một tên ăn mày vừa bẩn vừa xấu đến hầu hạ cô đấy. Sao nào, tư vị đàn ông có tuyệt vời không? Nếu cô có nhu cầu, tôi có thể tuyển thêm vài người xứng đáng với cô."
Phương Nhược Lam quay đầu lại nhìn cô ta, khóe miệng cong lên, nhả ra từng chữ:
"Vậy cảm ơn cô rồi. Nói thật, may quá. Dùng chung cái đó với cô, tôi sợ bẩn."