"Tránh ra!"
Trước lúc Phương Nhược Lam gần như mất đi toàn bộ giác quan và ý thức, cô chợt nghe thấy một người gầm lên bên kia cánh cửa.
Cơ hội sống đến rồi.
Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu, tiếp thêm sức mạnh. Cô lăn một vòng, tránh xa cái cửa.
Lửa đã bén ngay sát cửa, tay cô vừa hay để trúng ngọn lửa kia, một mảng ra thịt lập tức bị hun đỏ ửng. Nhưng cô không thấy đau, chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa.
Rầm!
Chưa đầy hai giây sau, cánh cửa kia bị một lực mạnh kinh người đạp đổ. Cô thấy giữa màn khói đen đặc, một mái tóc bạch kim xuất hiện vô cùng đột ngột. Màu sắc lạ lùng đó, hiện tại chính là cứu tinh của cô.
"Người... ở chỗ này!"
Phương Nhược Lam cố gắng giơ tay lên vẫy vẫy, gọi một cách yếu ớt.
Người đàn ông vừa vào cũng đã nhận ra nơi phát ra tiếng gọi, ngay lập tức chuyển hướng về phía cô.
Đến lúc này, cô đã yếu lắm rồi, chỉ có thể tùy ý để người kia nhấc bổng mình lên, đạp lệ trên biển lửa mà thoát ra ngoài. Mặc dù trong phổi đau nhức, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để khen tặng anh ta.
Lồng ngực này cũng quá ấm áp, mạnh mẽ đi.
Thế đấy, Phương Nhược Lam xưa nay là một kẻ đến chết vẫn còn suy nghĩ lung tung như thế.
Lục Lưu Niên nhìn cô gái đang ngủ say, trong lòng dâng lên sự khó chịu. Đáng lẽ ra anh phải giết cô ta mới đúng.
Cô ta là một quân cờ mà Hạ Linh lợi dụng để chiếm đoạt phần tài sản ít ỏi mà bà Niên Hoa - mẹ Lục Lưu Niên để lại cho anh.
Những tin nhắn của Thẩm Hoắc gửi đến lại phá tan kế hoạch ấy.
Thật không ngờ vị hôn thê thứ tư này lại là cô gái thay anh đỡ đòn trong hẻm nhỏ hôm ấy.
Một người đàn bà ngốc nghếch, không có chút sức lực nào nhưng vẫn lo chuyện bao đồng. Bị đánh cho thương tích đầy mình nhưng vẫn mở miệng cười tươi được.
Cô ta đồng thời cũng là một người phụ nữ phức tạp.
Thôi vậy.
Lục Lưu Niên thở dài, dở khóc dở cười nhìn bàn tay đang bị nắm chặt của mình. Từ lúc bị ngất đi, cô đã vô thức nắm chặt lấy tay anh, dù cho bác sĩ đến cũng không buông.
Nếu như bình thường, anh nhất định sẽ tháo rời từng khớp xương bàn tay của cô ta để tránh rắc rối. Nhưng lúc đó, lại có phần không nỡ.
Lục Lưu Niên có mệnh khắc thế, nhưng đến bây giờ, rõ ràng là người đàn bà này đang khắc anh mới đúng.
"Nước... nước."
Một tiếng kêu yếu ớt như tiếng mèo lọt vào trong tai. Anh nhíu mày, dùng một bàn tay duy nhất đang tự do của mình giúp cô rót nước.
Sau đó, Lục đại thiếu thật lúng túng, cứ xoay tròn chiếc cốc trong tay.
Từ xưa đến nay, đôi bàn tay này chưa bao giờ chăm sóc người khác.
Khi anh còn đang suy nghĩ về việc có nên đổ thẳng cốc nước này vào mặt cô không, thì người trên giường đã mở mắt.
"Anh đã cứu tôi?"
Phương Nhược Lam vừa mở mắt ra đã hỏi một câu.
Lục Lưu Niên nhíu mày nhìn cánh tay của mình, phun ra một chữ:
"Buông!"
Lúc bấy giờ cô mới biết mình nắm tay người ta, vội vã rụt tay lại như bị bỏng. Hé mắt nhìn vết đỏ trên tay anh ta, cô thực sự muốn độn thổ chui xuống đất.
"Cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này, nếu như.."
Cô còn chưa nói xong, Lục Lưu Niên đã nhướng mày:
"Sau này không gặp lại"
Nói xong, anh đặt mạnh cốc nước xuống bàn, quay ngoắt người bỏ đi. Phương Nhược Lam há hốc mồm, không kịp định hình những gì vừa xảy ra.
Mặc dù anh ta thật tốt bụng khi đã cứu cô. Nhưng tính khí thế này, hình như có vẻ hơi thô lỗ đi.
Phương Nhược Lam nằm viện hai ba ngày. Người nhà họ Phương chỉ gọi điện hỏi thăm một lần duy nhất:
"Mấy ngày nữa về nhà, để còn xuất giá từ nhà"
Căn hộ của cô đã cháy bằng sạch. May mà những nhà bên cạnh
không ảnh hưởng gì cả. Chỉ có điều, bao nhiêu năm tích lũy của cải của cô đã đi tong.
Đúng là người tính chẳng bao giờ có thể so lại với trời tính.
Đợi đến khi bệnh đã đỡ hơn, Phương Nhược Lam được mẹ cho người đón về. Váy cưới cô dâu lại phải thay cái khác. Bà Chước Dung tiếc đứt ruột đứt gan lấy một món trang sức khác trong số sính lễ đưa cho cô, thay thế cho phần trang sức bị cháy kia.
Dù sao gả con cho nhà giàu cũng không thể mất mặt. Một hôm Phương Nhược Lam vô tình nghe bà ấy nói như thế với Phương Lan. Mà em gái của cô, mặt mũi đều đen cả lại, xem ra nhắm đến đống trang sức kia cũng lâu rồi.
Với vấn đề này, Phương Nhược Lam rất quả quyết. Toàn bộ số trang sức sính lễ sẽ do cô giữ. Phương Lan giống như phát cuồng, nhảy xổ lên:
"Dựa vào gì mà chị đòi cầm toàn bộ sính lễ. Bố mẹ đã nuôi chị ăn không ở không mấy năm qua."
Cô nhìn một nhà ba người đều phản đối, chép miệng:
"Vậy hay là để chị hỏi Lục phu nhân xem những sính lễ này do ai cầm thì tốt hơn"
Chỉ cần một câu đó thôi, tất cả đều biết điều im lặng.
Động đến nhà họ Lục không hề đơn giản đến vậy. Hơn nữa, bà Hạ Linh nhất định sẽ lấy lòng cô. Vì bà ta rõ ràng muốn lấy được từ cô nhiều hơn so với số sính lễ này. Mà những gì bà ta lợi dụng được ở nhà họ Phương đã hết.
Ngày mai, Phương Nhược Lam đã gả cho Lục Lưu Niên rồi. Từ nay, cô sẽ đổi họ theo họ của anh, trở thành Lục thiếu phu nhân.
Điều này khiến cho cô cảm thấy một tháng qua giống như giấc mộng dài vậy.