Chương 26 Lục Ngạn Xuyên
Lục Ngạn Xuyên xưa nay chưa bao giờ giới thiệu với cô gia cảnh của mình. Bây giờ Phương Nhược Lam mới hiểu, làm sao hắn có thể giới thiệu được chứ. Bởi hắn ta cũng đang dùng tên giả để lừa có cơ mà.
Trái đất quả thực rất tròn, có duyên có oán, nhất định sẽ gặp lại.
Nếu như không phải nghĩ đến Lục Lưu Niên, cô nhất định sẽ xông lên đâm chết hắn ta.
Lục Chấn dường như cũng nhận được ánh mắt căm giận đang bắn về phía mình. Hắn đưa mắt khắp nơi trong phòng, cuối cùng cũng thấy được Phương Nhược Lam.
Cô không hề trốn tránh. Dù gì ở trong một mái nhà, trốn tránh cũng vô ích mà thôi.
Trong ánh mắt của Lục Chấn có chút kinh ngạc. Nhưng không hổ danh một trong ba thiếu gia nổi tiếng nhất Hàng Châu, hắn ta lấy lại thái độ chuẩn mực rất nhanh, thậm chí còn gật đầu với cô.
Phương Nhược Lam cũng nhếch miệng, dùng khẩu hình nói mấy chữ:
"Rất vui được gặp lại"
Trong nhà lúc này toàn người quen, mặc dù có nhiều loại họ hàng bắn đại bác mười cây số cũng chưa tới. Bà Hạ Linh nói nói cười cười, kéo Lục Chấn kiểm tra từ đầu đến cuối.
"Vất vả cho con rồi"
Vất vả con khỉ gió. Nghe nói thiếu gia nhà họ Lục ra nước ngoài xây
dựng sự nghiệp được mấy tháng. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm, mấy tháng trước hắn ta vẫn còn đang "vất vả" giăng bẫy cô ban ngày, còn ban đêm thì vui vầy cùng Chúc Hàm Đan.
Không hiểu Lục Chấn nào đang gầy dựng sự nghiệp ở Mĩ nữa. Hay là mang tiền toàn bộ gầy dựng trên người mỹ nhân rồi.
Lục phu nhân bắt đầu giới thiệu một số người với Lục Chấn. Khi đến lượt cô, bà ta cười tươi rói:
"Còn đây là chị dâu của con, Phương Nhược Lam!"
Lục Chấn nhìn cô, rất lịch sự mà cúi đầu:
"Chào chị, anh của em vẫn đang bệnh sao? Tại sao không thấy anh ấy ra đây".
Phương Nhược Lam híp mắt lại, nói nửa thật nửa giả:
"Em đoán xem. Lòng dạ đàn ông khó đoán, chị cũng không hiểu tại sao anh ấy không xuất hiện nữa"
Lục Chấn phá lên cười:
"Chị thật là vui tính. Xem ra lòng dạ của chị cũng không dễ đoán chút
nào."
Dù gì buổi gặp mặt trưa nay cũng chỉ là bước đệm mà thôi. Rất nhiều người họ hàng" sau khi nói mấy câu khách sáo đã bị bà Hạ Linh ngấm ngầm đuổi về. Lúc này trong phòng chỉ còn lại "người nhà" đúng nghĩa.
"Mẹ! Mẹ đi lên phòng trước đi. Con nói chuyện với chị dâu một lát rồi sẽ đi nghỉ ngơi"
Hai chữ "chị dâu" bị hắn ta nhấn mạnh, giống như đang muốn khinh thường cô.
Trên mặt Phương Nhược Lam chẳng để lộ biểu cảm gì.
Bà Hạ Linh ngáp một cái rồi phe phẩy quạt lên trên lầu. Người làm trong nhà cũng biết điều tránh ra.
Lục Chấn nhìn Phương Nhược Lam, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa:
"Dạo này em sống có tốt không?"
"Được làm chị dâu của Lục Chấn, một trong tam thiếu Hàng thành, anh nghĩ tôi sống có tốt không?"
Cảm xúc trong con người của Lục Chấn trở nên sâu thẳm. Anh ta cúi sát mặt xuống gần cần cổ cô, hít sâu một hơi:
"Em vẫn dùng hương quế giống như xưa. Thơm dịu nhẹ, khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy chua xót"
Phương Nhược Lam vung tay muốn tát lên khuôn mặt vô sỉ kia, nhưng Lục Chấn còn ra tay nhanh hơn. Hắn ta bẻ ngoặt cổ tay cô, khiêu
khích:
"Lam Lam, em nói xem, nếu như tôi nói với Lục Lưu Niên rằng vợ của anh ta từng rên rỉ bên dưới cơ thể tôi, em nghĩ anh ta có sung sướng đến phát khóc không?"
Phương Nhược Lam tái mặt.
Hắn ta lại nói tiếp:
"Mà tên què đó có năng lực làm em vui sướng không? Nếu không, tôi tự nguyện giúp em hàng đêm không phải giường không gối vắng nữa"
"Câm miệng!" - Phương Nhược Lam nghiến răng, cố gắng vùng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lục Chấn tặc lưỡi:
"Đúng là em đã quên đi những trải nghiệm ngày đó giữa chúng ta rồi. Hay để tôi giúp em ôn lại, giúp em nhớ xem ngày đó thân thể mình mẫn cảm đến thế nào nhé!".
Vừa nói, hắn ra vừa gặm cắn bên cổ cô.
Phương Nhược Lam thật muốn cắn lưỡi chết ngay tại đây. Cô không thể nào chịu được sự sỉ nhục này thêm nữa.
"Anh nói dối!" - Cô hét lên, không cam lòng.
Lục Chấn buông tay cô ra, để mặt cô đối diện với mình:
"Em không tin à? Làm sao em có thể tin Chúc Hàm Đan chứ? Nghĩ lại xem, tôi thèm khát em lâu như thế, làm sao có thể để em hầu hạ kẻ khác, động tình vì một người khác được"
Phương Nhược Lam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô thà qua đêm với một tên ăn mày xấu xí cũng không muốn dính dáng gì đến Lục Chẩn. Nếu như những gì hắn ta nói là thật, cô cảm thấy toàn thân mình đang nổi da gà.
Thân thể này nếu như bị hắn nhiễm bẩn, cô tình nguyện chết ngay tại đây, chứ đừng nói đến việc sinh con cho tên khốn nạn này.
Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:
"Lục Ngạn Xuyên, bây giờ anh muốn gì? Phải làm như thế nào anh mới tha cho tôi?"
Lục Chấn thoáng cứng đờ người.
Xưa nay Lục Chấn từng nhiều lần thuyết phục mình rằng hắn tiếp cận Phương Nhược Lam chỉ vì thỏa mãn Chúc Hàm Đan mà thôi. Nhưng ngày hôm đó hắn nhận của cô một cái tát, khi trái tim thoáng đau vì cô, Lục Chấn mới hiểu, thì ra cô cũng có vị trí nhất định trong lòng hắn.