• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13 Chung phòng với chồng 

Bà Hạ Linh vừa đi, Phương Nhược Lam nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu rồi nằm vật ra giường. 

Khoác một đống vải lên người. Bí bách sắp chết rồi. 

Lại nhìn tấm khăn trắng trên tay, cô dở khóc dở cười. Tưởng rằng cố đối phó với Lục đại thiếu tự kỷ là đã xong, ai ngờ đâu lại còn bị kiểm tra trinh tiết như phụ nữ thời xưa vậy. 

Làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây? Phương đại tiểu thư trong suốt hai mươi lăm năm qua, lần đầu tiên gặp phải một vấn đề khó nhằn như thế. 

Mà thôi, chưa chắc người ta đã hiểu được quan hệ vợ chồng là gì đâu. Được đến đâu hay đến đó vậy. Cô không ngừng tự an ủi mình. 

Áp lực của mấy ngày qua khiến Phương Nhược Lam mệt mỏi, vừa vui đầu trong gối đã thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy hình như có người mở cửa phòng. 

Tiếng xe lăn bánh rất nhẹ, càng ngày càng sát giường. 

Rồi một bên đệm đột nhiên lún xuống. Cô giật mình, mở bừng mắt. 

Một khuôn mặt với ngũ quan như tượng tạc đập vào mắt. Phương Nhược Lam vô thức quên mất mình đang ở đâu, ngắm nhìn người đang đè trên thân mình thật lâu. 

Thực sự không phải do thấy anh ta quá đẹp. Mà là cô sắp bị sự quen thuộc của khuôn mặt này dọa chết. 

Người đàn ông này cô đã gặp qua một lần, ấn tượng còn rất khắc sâu là đằng khác. 

Hẻm nhỏ gần tiệm tạp hóa, gã đàn ông trên xe lăn dám chửi cô là đồ 

ngu. 

Hơn nữa còn tàn nhẫn gặm xuống một miếng thịt của người ta. 

Trái đất đúng là tròn, những người có duyên nhất định sẽ gặp lại. Cô trợn tròn mắt, quên mất cả phản ứng. Đến khi nhớ lại mình phải làm gì thì cánh tay đã bị ép lên đỉnh đầu. 

Lục Lưu Niên dùng một tay cố định cổ tay cô, một tay lấy ra một sợi dây nhỏ. Mí mắt Phương Nhược Lam giật giật, không hiểu anh ta định làm gì. 

"Lục đại thiếu, nặng quá!" - Cô chớp chớp mắt, ra vẻ làm nũng đáng 

thương. 

Tiếc là hành động này chẳng có ý nghĩa gì với một quái nhân như Lục Lưu Niên. Anh ta chỉ liếc một cái, rồi lấy sợi dây kia buộc chặt cổ tay cô 

lai. 

Phương Nhược Lam bị dọa sợ, lắp bắp hỏi: 

"Lục... lục... đại thiếu gia... Anh... anh định làm cái gì?" 

Cô khóc ròng. Lục Lưu Niên tuy biểu hiện bề ngoài là một người khuyết tật, nhưng phải bị anh ta đè lên mới biết người đàn ông này có sức lực chẳng khác gì một con trâu mộng. Chỉ cần hai ba đòn đơn giản, anh ta đã dễ dàng chế trụ cô. 

Phương Nhược Lam bị ép ngay như cây gỗ, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. 

Sau khi trói người xong, Lục Lưu Niên nhìn lại, dùng ánh mắt lướt trên 

người Phương Nhược Lam từ đầu đến cuối. Cô không ngừng nuốt nước bọt khan, không hiểu kẻ điên này sắp tới định làm gì. 

Không đợi Phương đại tiểu thư chờ đợi lâu, Lục Lưu Niên cuối cùng cũng động đậy. Anh ta cúi người xuống, nhanh chóng bóc đi từng lớp quần áo vướng víu. Chỉ nửa phút sau, trên người Phương Nhược Lam chỉ còn lại một lớp áo mỏng. 

Cởi xong quần áo, anh ta chẳng nói chẳng rằng, vùi đầu vào trong hõm cổ của cô, mút mạnh một cái. 

Việc này... việc này... quá khác lạ so với hiểu biết của cô về người tự kỷ 

di. 

Đàn ông tự kỷ trên đời này đều mạnh mẽ và trực tiếp như vậy? 

Cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ giữa lý thuyết và thực hành, Lục Lưu Niên đã chuyển dần xuống dưới. Từ cổ, bả vai, xương quai xanh, nơi nào cũng để lại dấu hôn. 

Cảm giác của Phương Nhược Lam lúc này là... 

Lục Lưu Niên, đồ khốn nạn nhà anh. Bà đây đau! 

Quả thực cô cũng đã chửi thành lời trước sự tấn công mạnh mẽ của 

anh. 

Nhưng quái nhân kia vẫn tiếp tục. Lục Lưu Niên dùng một tay đã dễ dàng lật úp người cô xuống. An đẩy lớp áo mỏng manh duy nhất của cô lên quá nửa, rồi cúi đầu. 

Phương Nhược Lam có thể cảm nhận được phần tóc mái lòa xòa của người đàn ông cọ vào da thịt mình. Từng tế bào đều như đang run lên. Sự sợ hãi mơ hồ khiến cô vô thức cong người, không ngừng cầu xin: 

"Lục Lưu Niên. Đừng mà... xin anh" 

Động tác của anh hơi dừng lại, nhưng chỉ trong tích tắc mà thôi, bên dưới Phương Nhược Lam đã cảm nhận được một cơn đau xé rách. 

Cô hét lên một tiếng, cả thân mình gồng lên, thừa nhận sự đau đớn đột kích, trong lòng lại cảm thấy tủi nhục dâng trào. 

Trong đêm động phòng với Lục Lưu Niên, cô bị người gọi là chồng mình kia... 

Ừm... cắn một phát vào bên eo! Thậm chí còn cắn đến bật máu. 

Đó là nỗi nhục mà cả đời Phương Nhược Lam không thể nào rửa sạch được. 

Lục Lưu Niên làm xong trò khác người kia lại lật ngửa cô ra, giúp cô cởi đi dây trói trên cổ tay. Phương Nhược Lam thở hổn hển bình ổn lại cơn giận dữ. Nhớ lại anh ta là một kẻ tâm thần không ổn định, muốn trút giận cũng không thể. 

Cô sâu sắc cảm nhận được rằng, cuộc sống của mình với người đàn ông này sẽ không thể nào yên ổn được. 

Thậm chí anh ta có thể khắc cô chết thật mất. 

Lại nhìn Lục Lưu Niên, anh ta đã nằm ở bên cạnh, một mình một chăn ngủ say giấc. Nếu như đây không phải là phòng của anh ta, cô thật sự muốn đạp kẻ này xuống. 

Bệnh tự kỷ gì chứ? Rõ ràng là chứng thích hành hạ người. 

Cả một ngày bị lễ nghi hôn lễ nhà giàu hành hạ, Phương Nhược Lam cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Vết thương sau lưng chỉ hơi nhói. Cô lắc mình vài cái, nằm xuống cướp lấy một góc chăn của người bên cạnh. 

Thôi thì ngủ. 

Ngày mai sẽ phải đối diện với thử thách nào chưa cần biết. Nhưng 

hôm nay mà không ngủ sớm sẽ chết vì mệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK