Sau khi đám đàn ông đã đi ngắm nghía các mặt hàng chán chê rồi, họ sẽ tiến hành báo giá bằng thẻ hội viên của mình. Mười người trả giá cao nhất sẽ có quyền mua được mỹ nhân. Thứ tự ưu tiên lựa chọn lại được xét theo tiền nhiều hay ít.
Các cô gái trong lồng lúc này hầu như đã mất hết ý chí. Họ không còn thỏa mãn với việc tự an ủi. Hai người cùng lồng bắt đầu lao vào nhau, quấn lấy nhau mà vuốt ve sờ mó, có cặp còn ôm hôn.
Những cánh hoa và lông vũ không ngừng bay lên điểm tô cho da thịt trắng muốt của các cô gái, khiến cho đám người mua vui càng thêm điên cuồng.
Cô gái cùng lồng với Phương Nhược Lam cũng đã phát điện, tìm mọi cách muốn xé toang quần áo của cô.
Phương Nhược Lam gần như không chịu được. Nhưng không chịu được cảnh phải mua vui cho người khác, cô cố gắng cắn chặt răng vào tay. Máu chảy ròng ròng mang lại đau đớn, nhưng cũng giúp cô giữ được tỉnh táo.
Bảng xếp hạng trả giá đã có kết quả. Người lựa chọn đầu tiên là vị khách số 041.
Người dẫn chương trình tươi cười xởi lởi, hỏi:
"Không biết khách quý muốn mua lồng sắt số mấy?"
"Tôi chỉ cần một người duy nhất. Thiếu nữ áo xanh trong lồng số sáu" - Một tiếng nói vọng ra từ tầng trên. Đó là lầu vip dành cho những vị khách
đặc biệt quý.
Lồng số sáu, áo xanh, vừa hay là Phương Nhược Lam.
Khi nghe xong người kia nói câu đó, hai tên đàn ông mở cửa lồng số sáu, lôi cô ra ngoài.
Mắt Phương Nhược Lam đã mờ đi, không còn nhìn rõ vật gì với vật gì nữa. sức lực cũng chẳng còn, cô đành phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Trên tầng hai có một căn phòng xa hoa tráng lệ. Mọi vật dụng đều làm từ ngọc quý.
Phương Nhược Lam bị ném trên chiếc giường ngọc, bên dưới là chất ngọc lạnh lẽo, khiến cô thoải mái đôi chút.
Có tiếng giày da gõ vào nền đất, càng ngày càng tiến sát giường. Cô biết rằng mình đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể yếu đuối cuộn tròn người lại mà run rẩy.
Tí... tách... tí tách...
Một vài giọt nước rơi trên thân thể cô, mang theo hơi rượu thơm lừng. Phương Nhược Lam cổ mở mắt, chỉ thấy được một gương mặt đeo mặt nạ hồ ly.
Anh ta đổ toàn bộ chai rượu trên tay xuống phần da trắng muốt trước ngực của cô gái, rồi bịt mắt cô lại bằng một mảnh vải lụa mỏng.
Sau đó Phương Nhược Lam cảm nhận được đầu lưỡi ram ráp chuyển động trên thân thể mình. Sự ấm nóng và ướt át khiến cô run lên bần bật.
"Xin... anh... Xin anh thương xót."
Người kia bật cười, giọng nói vô cùng từ tính:
"Em không cần cầu xin. Tôi sẽ yêu thương em thật tốt. Dịu dàng xâm chiếm em, biến em thành người phụ nữ của tôi"
Phương Nhược Lam âm thầm rơi lệ, trong lòng tuyệt vọng. Anh ta nhất định không tha cho cô.
Anh ta lại cởi đi dây lưng váy của cô:
"Lần đầu tiên có người có thể khơi gợi hứng thú của tôi. Nếu em là người đó, vậy thì em phải vui sướng mới đúng"
Phương Nhược Lam lam cảm nhận được người đàn ông đè trên người mình ngày càng nặng, giống như toàn thân đều rơi xuống đáy vực tăm tối vậy.
Cô không muốn lại lần nữa làm đồ chơi cho đàn ông.
Lưỡi Phương Nhược Lam đặt dưới răng, chuẩn bị cắn xuống.
"Dừng tay!"
Cánh cửa phòng chợt bị một lực mạnh đẩy ra. Lực đè ép trên người cô cũng mất đi.
Cô mở mắt, dùng tay gạt dải lụa trên mắt xuống.
Có hai người đàn ông đang đứng giữa phòng, đều đeo mặt nạ hình hồ
ly.
Người vừa với đập cửa giơ ra một thẻ bài, trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo đến cực điểm:
"Sử dụng quy tắc của Truy Mộng Lâu, tôi muốn có người phụ nữ này"
Người đàn ông mua cô bật cười, nghiêng đầu thách thức:
"Được rồi! Báo thân phận ra đi."
"Niên Ngạc, chủ nhân của Niên Hoa!"
Niên Hoa? Một trong những công ty trẻ rất giàu tiềm năng vừa mới ra đời năm trước. Công ty vừa ra đời đã đánh sâu vào lĩnh vực giải trí, cho ra đời không ít ngôi sao nổi tiếng nhiều giá trị.
Phương Nhược Lam cười khổ. Không biết cô có gì tốt đẹp, để rồi hết người này đến người khác tranh đoạt như vậy.
Mà cho dù tốt đẹp đến mấy thì cũng chỉ là thứ đồ chơi bị đá qua đá lại mà thôi.
Không biết hai người kia đi để giải quyết, và tranh đấu với nhau bằng cách nào, nhưng Phương Nhược Lam đã cảm thấy đầu óc mình sắp nổi tung đến nơi.
Cô lăn mình, ngã từ trên giường xuống dưới đất. Tác dụng của thuốc khiển cho cô phát điên, một đầu ngón tay cũng không nhấc dậy nổi.
Cứ thế này cô sẽ chết ở đây mất.
Bỗng, một mùi trầm hương chợt xộc vào trong mũi. Phương Nhược Lam thấy có một người vòng tay ôm lấy cô. Vòng tay kia ấm áp và bao dung, khiến cô tự nhiên thấy an tâm trong lòng.
"Thuốc của Truy Mộng Lâu chỉ có một loại thuốc giải. Cậu biết là gì rồi chứ?"
Cô nghe thấy người đàn ông mua mình cất tiếng hỏi. Xem ra trong trận đấu vừa rồi, người tên Niên Ngạc thắng.
Và giờ đây anh ta đang ôm lấy cô như mang chiến lợi phẩm về nhà.
Niên Ngạc chỉ hừ một tiếng trong cổ họng, sau đó chuyển bước ra ngoài cửa.