Chương 23 Thế giới sụp đổ
Quả nhiên, chưa được mấy phút sau, điện thoại của Phương Nhược Lam đã đổ chuông. Người gọi đến là thầy Bình - trưởng khoa Dương Cầm.
"Cô ngay lập tức lên phòng chủ nhiệm khoa cho tôi!"
Phương Nhược Lam nắm chặt điện thoại trên tay, lên thẳng tầng bảy. Phòng của thầy Bình ở đây.
"Phương Nhược Lam!"
Thầy Bình vừa nhìn thấy cô bước vào đã thở hắt ra một hơi, ra vẻ rất thất vọng.
Cô đứng im trước bàn của ông, chuẩn bị lắng nghe một loạt những lời chất vấn.
"Phương Nhược Lam, em là sinh viên ưu tú. Mười sáu tuổi đỗ đại học, dùng ba năm đã học xong chương trình bốn năm rồi. Rồi học nghiên cứu sinh, sau đó thăng vị phó giáo sư, em là niềm tự hào của khoa chúng ta."
Phương Nhược Lam lắc đầu:
"Em không dám thừa nhận mình ưu tú. Tất cả là nhờ các thầy đã giúp đỡ bao nhiêu năm qua."
Thầy Bình thở dài:
"Vì thế, để giữ danh dự cho trường, cũng như giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của em, em hãy từ chức đi."
Phương Nhược Lam nắm chặt bàn tay:
"Thầy có thể nghe em giải thích không?"
Ông vội xua tay:
"Giải thích hay không không có tác dụng. Bê bối của em đã lan đi khắp trường rồi, ở lại chỉ nhận được sự bàn tán mà thôi. Phương Nhược Lam, chúng ta là giới nghệ thuật, là thầy cô giáo, không phải showbiz đầu"
Ngập ngừng một chút, ông lại nói tiếp:
"Việc này, thầy đã bàn với thầy Chương rồi. Ông ấy cũng đã đồng ý"
Cô lảo đảo đến mức đứng cũng không vững nữa.
Thầy Chương là giảng viên hướng dẫn cô khi học đại học, nghiên cứu sinh. Phải nói là thành quả của cô suốt gần mười năm qua đều là do ông ấy nâng đỡ.
Nếu như đây là ý của thầy ấy, cô cũng không muốn tranh đấu thêm
nữa.
Đều là vô ích mà thôi.
Hiện tại, vì danh dự của nhà trường, cô đã bị vứt bỏ hoàn toàn.
Phương Nhược Lam đột nhiên muốn gặp Phương Từ Khôn.
Cô ngồi lên chiếc xe buýt chật hẹp để trở về nhà họ Phương. Đám người làm nhìn thấy cô vào nhà cũng chỉ liếc mắt một cái rồi mặc kệ.
Cô lên thẳng tầng ba, đứng gõ trước cửa phòng anh trai:
"Khôn Khôn, em có mua bánh cho anh này"
Trong phòng không có ai đáp lại.
Trong lòng Phương Nhược Lam dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ. Nếu như cô không có đây, anh ấy không bao giờ ra khỏi căn phòng này.
Trong phòng Phương Nhược Lam luôn để chìa khóa dự phòng của phòng bên cạnh. Cô lập tức trở về phòng mình, lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô chính là hình ảnh phòng ốc lộn xộn, thức ăn vương vãi. Mà Phương Từ Khôn đang ngồi trên giường, không ngừng đập đầu xuống giường. Trong miệng anh không ngừng lẩm bẩm.
"Em ấy không bỏ tôi."
"Em ấy không bỏ tôi!"
"Lam Lam thường Khôn Khôn nhất!"
Xen với những lời nói đó là tiếng khóc nức nở, khiến cô đau đến xé ruột.
Phương Nhược Lam vội vã ôm lấy anh từ đằng sau:
"Khôn Khôn, Lam Lam ở đây mà. Anh đang nói cái gì thế?"
Nhưng Phương Từ Khôn gần như đã mất trí rồi. Anh không nghe thấy lời cô nói, lại tiếp tục đập đầu xuống giường.
"Lam Lam thực sự bỏ Khôn Khôn rồi"
Sự điên cuồng của anh khiến cô khóc nấc lên. Cô đặt hàm răng lên bả vai anh, cắn mạnh.
Phương Từ Khôn lúc đầu còn không cảm thấy đau. Phải một lúc sau, ánh mắt anh mới lấy lại được sự tỉnh táo, nhìn về phía cô:
"Lam Lam?"
Phương Nhược Lam gật đầu:
"Đúng rồi! Em có bỏ anh đâu. Em vẫn đang cố gắng để đưa chúng ta ra khỏi đây mà."
Phương Từ Khôn vùi đầu vào trong mái tóc của cô mếu máo:
"Họ nói em bỏ anh đi rồi. Em sẽ không bao giờ trở về nữa"
"Ai?" - Mắt Phương Nhược Lam đã đỏ lử.
"Phương Lan đó!".
Phương Lan!
***
"Mẹ, nghe nói con gái lớn của mẹ vừa mới về nhà rồi đấy! Không tài nào hiểu nổi. Cô ta lấy chồng rồi mà cứ năm bữa nửa tháng lại chạy về nhà như vậy."
Phương Nhược Lam đứng trước cửa phòng Phương Lan. Câu đầu tiên mà cô nghe được chính là giọng điệu khinh thường của người phải gọi cô là chị gái.
Mà mẹ của cô ở bên cạnh không phản ứng gì, hơn nữa còn phụ họa:
"Bố con vẫn chưa nhận được tài trợ của nhà họ Lục, tất cả vẫn phải trông chờ vào cái bụng của nó đấy. Con nhện một chút, đợi đến khi có tiền rồi, con muốn nói cái gì mà chẳng được."
Phương Lan lại tiếp lời:
"Còn Phương Từ Khôn đó, mẹ đừng cho anh ta ra khỏi phòng nữa. Con không muốn người khác biệt trong nhà mình có nuôi một thằng ngu
đâu!"
Nghe đến câu này, Phương Nhược Lam đã không nhịn được nữa. Cô tung chân, đá bay cánh cửa.
Hai người trong phòng giật thót, run cầm cập nhìn về phía cửa. Lửa giận ngút trời trong đáy mắt Phương Nhược Lam khiến hai người họ vô
thức sợ hãi.
Phương Lan hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Cô ta gắt lên:
"Đồ điên kia. Cô muốn làm cái gì?"
Phương Nhược Lam không hề trả lời cô ta, trái lại còn hỏi ngược lại:
"Là cô để cho người làm nhốt anh trai tôi ở trong phòng?"
"Thì sao?" - Phương Lan hất hàm.
"Là cô nói rằng tôi không cần anh ấy nữa?"
"Là cô nói anh ấy là kẻ điên?"
Phương Nhược Lam hỏi liền ba câu, cuối cùng kết thúc bằng hai tiếng:
"Đúng không?"
Phương Lan xì một tiếng khinh thường, không ngần ngại mà thừa nhận:
"Là tôi đấy. Kẻ điên không ai quan tâm như anh ta tất nhiên phải nhốt thật kỹ. Biết đâu anh ta ra đường lại cắn người rồi bắt nhà họ Phương chúng tôi chịu trách nhiệm chắc?"
Chát!
Cô ta còn chưa nói xong, một cái tát của Phương Nhược Lam đã giáng xuống. Mà cũng không để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi, cô liên tiếp ra đòn. Cắn, cấu, giật tóc, chiêu nào cũng dùng đến cả.
Giống như lần đánh nhau bảo vệ Lục Lưu Niên lần trước, lần này Phương Nhược Lam cũng hoàn toàn áp đảo. Phương Lan chỉ biết nằm phía dưới giãy giụa kêu khóc.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Bà Chước Dụng càng nhìn càng xót xa, kéo cô ra ngoài.
Có người can ngăn, Phương Nhược Lam biết rằng phần thắng của mình không lớn. Cô buông tay.
Bà Chước Dung gằn lên:
"Cô vừa làm cái gì? Coi như đây là nhà của cô à mà dám đánh con bé?"
Phương Nhược Lam cười cười, tiến đến gần phía bà. Bà Chước Dung thấp hơn một cái đầu, khiến cho cô phải cúi xuống nói chuyện:
"Mẹ à, Phương Chính Thuần vẫn chưa nhận được khoản tiền của nhà họ Lục đầu. Tất cả vẫn phải trông chờ vào cái bụng của con đấy."
Bà Chước Dung híp mắt lại:
"Mày có ý gì?"
Phương Nhược Lam bật cười ha hả:
"Nếu như con không may ngã ra đường hay va vào đâu đó, cái bụng này mà có con thì sợ rằng cũng không còn. Đến lúc ấy e là dự án của ông Phương sẽ không cánh mà bay rồi"