Phương Nhược Lam bỏ điện thoại trên tay xuống bàn.
Tiền đã chuyển vào trong tài khoản. Vì muốn lấy được tín nhiệm của cô, Lục Chẩn rất hào phóng. Số tiền này có thể đủ cho một gia đình bình thường tiêu xài nửa đời.
Tất nhiên nếu để chữa trị cho Phương Từ Khôn, số tiền này không đủ. Phần chi phí còn lại, cô phải tự mình giải quyết rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tranh trước mặt. Trong tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, nét cười tươi sáng như nắng ban mai.
Đây là bức tranh cô từng thấy trong nhà có trưởng khoa của mình.
Nói cũng thật kỳ quái, trên đời này có những thứ xuất hiện giống như duyên phận đã an bài vậy.
Cổ trưởng khoa của khoa Dương Cầm vừa mới mất ba năm trước. Thầy họ Hạ, từng là một trong hai người dìu dắt Phương Nhược Lam.
Thầy Hạ đã năm mươi tuổi hơn vẫn sống một mình. Hàng tuần cô vẫn đến giúp thầy dọn dẹp nhà cửa. Mà mỗi lần đến nhà, cô đều thấy một bức ảnh được treo trên tường. Người trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ cũng cùng thế hệ với thầy.
Bà ấy tên là Niên Hoa.
Thầy nói rằng, bà ấy từng là người con gái đẹp nhất Hàng Châu. Tiếc là hồng nhan bạc mệnh, lấy phải một người chồng khốn nạn.
Mà người chồng đó, chính là Lục Lãm, cha ruột của Lục Lưu Niên.
Vậy thì Niên Hoa là gì của Lục Lưu Niên, không cần phải suy nghĩ nữa.
Phương Nhược Lam nhấc chiếc cọ lên, hoàn thành những nét vẽ cuối cùng. Mắt cô lúc này đã không nhìn thấy màu sắc nữa.
Trên các lọ màu nhỏ đều phải ghi chữ để phân biệt. Cô cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác để phân biệt đậm nhạt.
Bức ảnh của bà Niên Hoa đã được chôn theo thầy Hạ được ba năm rồi. Trí nhớ của cô chỉ nhớ được mang máng. Lại thêm đôi mắt không nhìn thấy màu, Phương Nhược Lam không dám chắc mình có thể vẽ ra được giống người thật không.
Nhưng cô không thể chờ được nữa. Cô phải hoàn thành bức tranh này để lại Lục Lưu Niên, coi như điều cuối cùng có thể làm cho anh. Vừa để đền bù cho bức ảnh bị cô giẫm dưới chân, vừa để cảm ơn những ký ức đẹp đẽ giữa hai người.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt chợt tuôn trào.
Từ xưa đến nay, cô vẫn không thể nào chạm được vào hạnh phúc, cũng không có quyền hạnh phúc.
Phương Nhược Lam kẹp bức tranh kia vào trong một cuốn sổ mà Lục Lưu Niên hay dùng tới, thu dọn toàn bộ dụng cụ vẽ cất đi. Nghĩ thế nào, cô lại rút ra một tờ giấy, để lại vài nét bút.
Cô phải đi rồi.
Lục Chẩn đã gửi tiền đến. Hắn ta nhất định sẽ nhanh chóng đến tìm cô, ép cô làm theo ý mình. Phương Nhược Lam không cho phép mình liên lụy đến Lục Lưu Niên.
Cô đã hẹn sẵn chú Chung làm vườn đưa Phương Từ Khôn đến nơi hẹn trước, sau đó sẽ đón anh ấy rời khỏi đây. Từ giờ đến lúc hẹn chỉ còn
một tiếng nữa.
Cô vội vàng ra khỏi phòng sách, chỉ mang theo giấy tờ tùy thân cùng với điện thoại.
Lục Lưu Niên nhìn theo bóng lưng Phương Nhược Lam gấp gáp ra khỏi nhà, đôi mắt trở nên đỏ đục. Bàn tay đặt trên thành xe lăn nắm chặt, như muốn bóp nát nó.
Thẩm Hoắc ôm bụng cười ha hả:
"Lục đại thiếu gia, cậu còn không tin à? Cô ta lén lút vào phòng sách của cậu, đêm hôn cùng Lục Chấn hôn hít, lại nhận tiền của anh ta. Lục Lưu Niên, cô ta không chỉ phản bội cậu, còn muốn dồn cậu vào chỗ chết!"
"Không chỉ phản bội cậu, còn muốn dồn cậu vào chỗ chết!"
Câu nói của Thẩm Hoắc cứ không ngừng quay vòng trong đầu Lục Lưu Niên. Anh nhắm mắt lại, nhớ đến một màn đầy máu.
Người phụ nữ xinh đẹp nằm giữa vũng máu kia đã không còn hơi thở, nhưng tròng mắt vẫn mở to, chất chứa oán hận không thể nào hóa giải.
Bà ấy bị người