• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7 Bán con gái đổi vinh hoa 

Phương Nhược Lam trở lại buổi tiệc. Đối với nam thanh nữ tú, yến yến anh anh trong buổi tiệc, cô chẳng nổi lên một chút hứng thú nào. 

Nhàm chán đến cùng cực. 

Mãi đến hơn mười giờ tối tiệc mới tan. Bà Chước Dung hình như đã bàn bạc xong gì đó với Lục phu nhân. Lục phu nhân còn nể mặt mà tiễn bà ra thẳng cổng. 

Phương Nhược Lam đang định leo lên xe của chú Trác thì bị mẹ mình gọi lại: 

"Tiểu Lam, về nhà một hôm đi con. Lâu lắm rồi con không về nhà" 

Cô nhìn một cái chân của mình đã cho vào trong xe rồi, âm thầm ước lượng. Cũng lâu thật, đến phải nửa năm rồi ấy. 

Nghĩ thế, lại máy móc mà xuống xe, trèo lên trên xe chính cùng với bà. 

Xe ô tô bốn chỗ. Nhà bốn người vừa hay ngồi đủ. Nhưng nhìn Phương Lan và ông Phương Chính Lãm cười đùa vui vẻ, mẹ mình ngồi nhìn hai người họ cười tươi roi rói, chán nản tựa vào cửa xe. 

Cô vẫn không thể phù hợp với gia đình này, dù có mười năm nữa vẫn vậy. 

"Con gái, chúng ta lên phòng đi. Mẹ có chuyện muốn nói với con" 

Nhà họ Phương xét cho cùng cũng thuộc tầng lớp giới thượng lưu ở thành Hàng Châu này, nên nơi ở cũng khá rộng rãi. 

Phòng của Phương Nhược Lam ở trên tầng hai, đối diện là phòng của 

anh trai cô. Cửa phòng đã đóng yên, chắc anh ấy đã ngủ rồi. 

Mai gặp vậy. 

Cô nghĩ thầm, quay người vào trong phòng mình. Bà Chước Dung cũng theo chân vào sau. 

"Mẹ à, có gì thì mẹ cứ nói đi." 

Nhận thấy bà vẫn đang ngập ngừng, cô liền chủ động hỏi trước. 

Bà kéo tay cô ngồi xuống giường, chỉ một vòng quanh nhà. 

"Con nhớ xem, ngày cha con mất, ba mẹ con ta đã khổ cực như thế nào chứ. Bây giờ chúng ta cái gì cũng có rồi. Con nhìn phòng của con xem, xa hoa chẳng kém gì công chúa cả. Tất cả những thay đổi này, đều là nhờ vào cha con" 

Phương Nhược Lam trầm mặc. Lời này nói đúng thì cũng đúng, mà không đúng thì cũng chẳng sai. 

Tạm chấp nhận được. 

Bà Chước Dung nói tiếp: 

"Tiểu Lam, giờ nhà họ Phương chúng ta đang gặp khó khăn rất lớn. Công ty mấy năm nay làm ăn ngày càng thua lỗ, không có tiền trả lương cho công nhân" 

Phương Nhược Lam thản nhiên nói: 

"Vậy thì con có thể làm gì? Mẹ biết là tiền lương của con cũng chẳng có bao nhiêu, lại dồn hết vào việc chữa trị cho anh. Nếu có đi chăng nữa, cũng chẳng đủ giải quyết khốn khó của nhà họ Phương" 

Câu này của cô khiển khí thế của bà bị đánh bẹp xuống. Phải mất khá lâu để sắp xếp lại câu cá, bà lại nói tiếp. 

"Con hoàn toàn có thể giúp được cho nhà mình, mà việc này còn có lợi cho con nữa. Con có biết Lục đại thiếu gia không. Cậu ta là con trai trưởng của nhà họ Lục, nắm trong tay tài sản của cố phu nhân nhà họ" 

Đôi mày của Phương Nhược Lam nhíu chặt, hỏi lại: 

"Mẹ có gì muốn nói, đừng ấp úng nữa" 

Bà Chước Dung đã giận dữ lắm rồi nhưng vẫn phải tỏ vẻ dịu dàng. 

"Gả cho cậu ra. Con sẽ trở thành Lục Thiếu phu nhân được người đời kính trọng. Mà nhà họ Phương cũng có thể nhận được tài trợ từ nhà họ để vượt qua cơn khốn khó này" 

Thì ra là bán con gái. Phương Nhược Lam cười khẩy trong lòng. 

Ai chẳng biết đại thiếu gia của nhà họ Lục có mệnh khắc thê. Ba người con gái từng hứa hôn với anh ta đã chết bằng sạch. 

Hơn nữa, người đời đồn đại rằng anh ta bị khuyết tật phải ngồi trên xe lăn, thêm vào đó còn mắc chứng bệnh tâm thần. Cả đời này coi như không còn hy vọng gì nữa. 

Phương Nhược Lam không coi thường anh ta, nhưng cô đã có Lục Ngạn Xuyên. 

Hôn lễ này chắc chắn không thể chấp nhận. 

"Mẹ, con không thể đồng ý. Con có bạn trai rồi. Chúng con cũng sắp cưới nhau nữa." 

Lục Ngạn Xuyên từng hứa rằng sang mùa xuân năm sau sẽ đi đăng ký kết hôn. Cô vẫn một mực chờ đợi anh. 

Bà Chước Dung thể hiện thái độ khó chịu ngay trên mặt: 

"Tiểu Lam, con không thể nào ích kỷ như vậy được. Chúng ta là một 

gia đình. Con ăn uống của nhà họ Phương, lại không nghĩ đến đền đáp ư?" 

Phương Nhược Lam cảm thấy thật buồn cười. 

Khi mười lăm tuổi cô đã phải tự mình kiếm tiền để đi học tiếp do cha dượng không đồng ý chi trả học phí. Mười năm kiếm sống vất vả mới có được ngày hôm nay, giờ vào trong mắt kẻ khác lại thành ra ăn không ở không, chiếm dụng của cải của nhà người ta. 

"Mẹ à, nhà họ Phương còn một đứa con gái nữa đấy. Nếu như nhà họ Lục tốt đẹp như vậy, thì mẹ gả Phương Lan đi thôi" 

Bà Chước Dung bị nói cho nghẹn họng, mặt mũi chợt đỏ gay. Nhưng bà vẫn tỏ ra tự nhiên, đáp lời. 

"Việc này không được. Em gái của con vẫn còn nhỏ tuổi" 

Nhỏ tuổi? 

Cũng chỉ kém cô có hai tuổi chứ là bao. 

Cảm thấy không thể thuyết phục được cô, thái độ của bà Chước Dung hoàn toàn biến đổi. 

"Tiểu Lam. Còn anh trai con, Phương Từ Khôn thì sao đây?" 

Cô híp mắt lại nhìn bà, trong giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm. 

"Vậy mẹ thân yêu của con, mẹ muốn dùng cái gì uy hiếp con nữa đây?" 

Chước Dung lại đổi sang bộ dàng hiền từ của người lớn đang khuyên bảo con trẻ, từ tốn nói: 

"Viện phí của anh trai con đều do nhà họ Phương chi trả. Con nghĩ xem, nếu như nhà họ Phương suy sụp rồi, tiền lương giảng viên của con có giống như muối bỏ bể không?" 

Trái tim của Phương Nhược Lam chợt trở nên đau nhói. 

Xưa nay cô vẫn chẳng trông chờ gì vào việc mẹ có thể đối xử công bằng giữa cô và Phương Lan, hoặc là trao cho cô hơi ấm của tình thân ruột thịt. 

Nhưng đến mức này, thật quá đáng rồi. 

Anh trai cô, Phương Từ Khôn không phải là con của bà sao? Giờ bà lại mang bệnh tình của anh ấy ra bức ép cô. 

Phương Nhược Lam mệt mỏi tựa vào thành giường, dùng ánh mắt thản nhiên như không nhìn người trước mặt: 

"Mẹ à, có lúc nào mẹ coi chúng con là con hay chưa? Hay đối với mẹ, chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi" 

Nói xong câu đó, cô cảm thấy mắt mình mờ đi, không hề nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mẹ mình. 

Mắt lại dở chứng rồi. Vậy cũng tốt, đỡ phải thấy nhiều thứ đau lòng. Cô nghĩ thầm, phất phất tay với bà Chước Dung: 

"Mẹ đi đi. Con không muốn nói chuyện bây giờ. Có gì thì để mai rồi tính" 

Mẹ cô thấy không thể tiếp tục đàm phán nữa liền đứng dậy. Trước khi ra khỏi cửa phòng, bà còn để lại cho cô một câu: 

"Rồi sau này con mới biết mọi thứ mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con cả." 

Đều vì muốn tốt cho con, mẹ vẫn luôn đúng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK