Bà Chước Dung quả thực bị dọa đến sợ hãi:
"Tại sao mày có thể dùng tính mạng của con mình ra uy hiếp người nhà?"
Tiếng cười của Phương Nhược Lam lại càng thê lương:
"Vậy không biết mẹ yêu có nhớ không, mẹ từng dùng tiền trị liệu của con trai mình để uy hiếp tôi đấy"
Một lời này khiến cho bà Chước Dung bị nghẹn họng. Bà ta vội vàng chống chế:
"Vậy bây giờ cô muốn cái gì?"
"Rất đơn giản!" - Phương Nhược Lam rất thong thả đáp lại - "Tôi muốn anh mình được trị liệu bằng liệu trình tốt nhất. Không ai được nói xấu, ngược đãi anh ấy. Nếu không, nhà họ Phương các người đừng mong nhận được bất cứ một các tiền nào."
Đã bị uy hiếp đến mức này, bà Chước Dung không còn cách nào khác ngoại trừ đồng ý.
Phương Nhược Lam quay sang phía Phương Lan đang đứng hầm hực một chỗ, cao giọng hỏi lớn:
"Vậy Phương nhị tiểu thư đây thì sao nhỉ?"
Phương Lan cứng người. Cô ta không dám từ chối, nhưng cũng không cam tâm phải hạ mình.
"Phương nhị tiểu thư, tôi vẫn đang đợi câu trả lời của cô đấy. Từ xưa
đến nay tôi vẫn không kiên nhẫn, cô biết mà!"
Bà Chước Dung luống cuống véo Phương Lan một cái đau đến chảy nước mắt. Cô ta hằn học trả lời Phương Nhược Lam:
"Được!"
Lúc đó cô mới hài lòng trở lại phòng của Phương Từ Khôn. Cô dọn lại phòng cho anh, lấy thức ăn mình vừa mua trên đường đến đây ra. Nhìn người đàn ông ba mươi tuổi với tâm hồn trẻ nhỏ đang hồn nhiên ăn bánh, khóe mắt cô cay cay.
"Em sao vậy?" - Phương Từ Khôn nhìn thấy cô khóc cũng mếu máo.
"Không sao!" - Cô vội lau nước mắt, lắc đầu. - "Đợi bao giờ em có thể kiếm được thật nhiều tiền, em sẽ đưa anh ra khỏi đây được không?"
Phương Từ Khôn vội gật đầu:
"Được! Vậy em đã hứa rồi nhé!"
Thật ra Phương Nhược Lam hoàn toàn có thể nhờ Lục Lưu Niên đưa Phương Từ Khôn ra khỏi đây. Nhưng làm như vậy sẽ khiến anh ấy bị nguy hiểm. Chắc chắn nhà họ Phương sẽ thắc mắc cô lấy đâu ra tiền trị liệu cho anh, rồi lại liên hệ đến quan hệ giữa cô và Lục Lưu Niên.
Nếu như để Hạ Linh biết quan hệ giữa hai người không hề không thân không thuộc như bề ngoài, cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí liên lụy Phương Từ Khôn.
Hạ Linh nhất định không để cho một người mình không kiểm soát được sống sót. Mà việc Lục Lưu Niên giả vờ bị tự kỷ cũng sẽ rất dễ bại lộ.
Cô không thể để cả ba người rơi vào nguy hiểm được.
Phương Nhược Lam ở cùng Phương Từ Khôn thêm một lúc. Nơi này cách nhà họ Lục không xa. Cô không muốn gọi xe nữa, mệt mỏi lê bước.
Trời vừa hay mưa. Cơn mưa đến rất bất ngờ, đổ nước xuống đến rào một cái, khiến cả người cô ướt nhẹp.
Phương Nhược Lam cảm thấy đầu óc mình không đủ tỉnh táo, mọi phản ứng đều chậm đi. Khó khăn lắm cô mới tìm được chỗ trú mưa.
Mưa vẫn chưa ngớt, mà người cô càng ngày càng lạnh. Lạnh đến nỗi run lên cầm cập. Điện thoại của cô bị chập rồi, không thể nào lên màn hình được.
Cho nên việc đặt xe không hề khả quan.
Đầu Phương Nhược Lam càng ngày càng nặng. Cô cứ dần khuyu xuống trong một góc vắng vẻ, dưới hiên một ngôi nhà đóng cửa im ỉm.
Có khi nào chết không ai biết ở đây không? Cô nghĩ thầm trước khi không còn biết gì nữa.
***
"Anh có phải bạn trai hay chồng cô ấy không?"
Phương Nhược Lam cố gắng muốn mở mắt. Mí mắt rất nặng. Cô chỉ thấy một mảng tối tăm, mà bên tai thì nghe thấy hai người đang nói chuyện.
Người còn lại hơi ngập ngừng:
"Cô ấy đúng là bạn gái của tôi, làm sao vậy bác sĩ"
Thì ra có người đã đưa cô đến bệnh viện. Lại còn tự nhận là bạn trai của cô nữa.
Bác sĩ thở phào:
"Vậy thì chúc mừng hai người. Cô ấy mang thai được hơn một tháng rồi. Liệu liệu mà cưới con gái nhà người ta đi."
Câu nói của người bác sĩ kia đánh thức Phương Nhược Lam hoàn toàn. Cô mở choàng mắt:
"Bác... bác sĩ... chú nói gì cơ?"
Vị bác sĩ già chỉnh lại cặp kính, hiền từ nhìn cô:
"Con phải chăm sóc nó thật tốt. Thể chất của con vốn không dễ mang thai. Có được đứa con này cũng giống như kỳ tích vậy. Nếu không cẩn thận, sau này sẽ phải hối hận đấy."
Phương Nhược Lam cảm thấy khó thở. Dưỡng khí trong phổi bị rút cạn, cô lấy tay ôm ngực, nén lại cơn đau.
Cô có thai hơn một tháng. Mà việc diễn ra cũng Lục Lưu Niên chỉ mới đây thôi, đến nửa tháng còn chưa được. Vậy thì chẳng cần suy nghĩ gì
nữa.
Đứa con này không thể nào là của anh được, mà là của một người đàn ông khác mà cô còn chưa biết mặt.
Người đã triền miên cùng cô hơn một tháng trước.
"Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ nhớ rõ!"
Một vòng tay chợt để bên lưng của Phương Nhược Lam Vỗ nhẹ. Vị bác sĩ già kia "ừ ừ", rồi quay bước ra ngoài nhường không gian cho hai người họ.
"Cô có gì khó xử à?"
Lúc này Phương Nhược Lam mới nhìn lên. Người đang an ủi cô là một người đàn ông. Khí chất của anh ta hoàn toàn khác với Lục Lưu Niên, ôn hòa, dịu dàng, khiến cho người khác không tránh được nảy sinh cảm giác tin tưởng.
Cô cười cười:
"Làm anh chê cười rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi vào đây!"
"Cô có thể gọi tôi là Trầm Dư là được rồi!"
Trầm Dư? Nếu như Phương Nhược Lam nhớ không lầm, anh ta chính là một trong ba thiếu gia nổi tiếng nhất Hàng Châu, cùng với Lục Chấn và Dạ Huyền. Ba người này được xưng là Hàng thành tam thiểu, không chỉ tướng mạo xuất sắc, mà còn rất tài năng.
Họ rất ít khi lộ mặt trên báo đài, nên không trách cô không nhận ra.
"Cảm ơn anh Trầm".
Trầm Dư lắc đầu:
"Ơn nghĩa gì chứ! Tôi chỉ không nỡ để cho một cô gái yếu ớt như cô nằm dưới mưa lạnh lẽo như vậy thôi. Việc cô có thai, người đó có biết không?"
Người đó?
Tất nhiên không biết.
Cô còn chẳng biết cha của đứa bé là ai nữa mà.
Trầm Dự thấy cô trầm mặc, có vẻ ngượng ngùng:
"Xin lỗi cô Phương, là tôi nhiều chuyện quá!"
Phương Nhược Lam cố đánh sang chuyện khác để giải bỏ lúng túng:
"Tại sao anh lại biết tôi họ Phương"
Trầm Dư cũng mượn câu hỏi của cô mà che giấu sự xấu hổ:
"Cô mang theo chứng minh thư mà. Tên của cô rất đẹp!"