Chương 6 Tiếng sáo trong vườn trúc
Như có hẹn trước, khi chú Trác vừa dừng xe, chiếc xe khác đưa người nhà họ Phương cũng vừa mới đến. Phương Nhược Lam đưa mắt nhìn một hồi. Không có anh trai của cô. Nói cũng đúng thôi. Anh ấy không thể nào xuất hiện ở đây được.
Vì sao à? Vì nhà họ Phương sẽ không bao giờ để cho người ngoài biết nhà họ có một đứa con bị tự kỷ.
Bà Chước Dung nhìn thấy Phương Nhược Lam yêu kiều bước xuống, khóe môi cười toe toét:
"Tiểu Lam, mẹ đã nói bộ quần áo này rất phù hợp với khí chất của con mà. Nhìn xem, trông như một nàng công chúa đi lên từ biển cả vậy"
Cô cười cười, cố tỏ ra vẻ ngượng ngùng do được khen, nhưng trong lòng, da gà lại nổi hết cả lên. Hiếm có khi mẹ cô có thể cười tươi tắn như thế.
Lại nhìn đằng sau bà Chước Dung. Bố cô, ông Phương Chấn Lãm lịch thiệp trong đồ tây, nhìn đứa con gái riêng không một chút cảm tình. Mà em gái cô, Phương Lan hôm nay trông có vẻ yên tĩnh hơn mọi hôm. Quần áo cô ấy mặc trông cũng khiến tốn nhã nhặn, trái hẳn phong cách kiêu sa rực rỡ mọi lần.
Điều này có vẻ lạ. Phương Lan từ xưa nay có tất cả mọi thứ, lúc nào cũng cố gắng đứng trước mặt cô khoe xem mình hạnh phúc bao nhiêu. Phương Lan có thể yên tĩnh thế này, đúng là trời sắp sập rồi.
"Được rồi! Đừng nhiều lời nữa. Đi vào thôi."
Ông Phương Chấn Lãm đột ngột lên tiếng, cắt ngang cái loa liên thanh của mẹ Chước Dung.
Nhà họ Lục được xây theo kiến trúc cổ đại triều Minh. Mỗi chi tiết trong nhà, như điêu khắc trên cột, đồ gia dụng đều được làm hoàn toàn bằng gỗ, do những thợ thủ công nổi tiếng nhất nước làm ra.
Phương Nhược Lam tặc lưỡi. Đúng là nhà giàu biết cách ăn chơi. Nếu như có tiền, có khi cô còn khoa trương hơn nữa kìa.
Tiệc vẫn còn sớm, tân khách mới đến chưa được một nửa, nhưng không khí trong sảnh chính nhà họ Lục đã rất nhộn nhịp rồi. Vừa mới bước trong nhà, mẹ Phương đã vội kéo tay Phương Nhược Lam đến gặp Lục phu nhân.
Lục phu nhân họ Hạ, tên Linh, từng là một mỹ nhân bậc nhất thành Hàng Châu, nhưng cũng là một mỹ nhân tại tiếng. Ngày xưa, nghe nói rằng bà ta nhân lúc vợ trước của ông Lục mang bầu mà trèo lên giường, khiến cho người vợ ấy tức mà sinh non.
Đứa con suýt chết đó tên là Lục Lưu Niên. Mấy năm sau người vợ kia mất. Ông Lục ngay lập tức rước người tình về, còn mang theo đứa con chỉ kém Lục Lưu Niên có hai tuổi, tên là Lục Chấn.
Phương Nhược Lam ngày đó nghe được câu chuyện này, lại được một phen cảm thán.
Nhà giàu vốn sung sướng về vật chất, nhưng có lúc chết lúc nào cũng chẳng biết.
Thôi đó coi như chuyện của người ngoài. Giờ quay lại buổi tiệc.
Phương Nhược Lam nhìn bà Hạ Linh, cảm thấy giống như có ngàn vạn con mắt đang dính chặt trên người mình vậy, khiến cho cô phải khó
thở.
Bà Hạ Linh nhìn cô một lúc lâu, rất dịu dàng mà khoe một câu:
"Con gái rất xinh đẹp. Ta tặng cho con cái này".
Nói xong, bà tháo chiếc vòng tay của mình xuống, muốn đeo lên cho cô.
Phương Nhược Lam giật thót, vội từ chối:
"Vậy làm sao được ạ?"
Sắc mặt của quý phụ chợt biến đổi, ánh mắt sa sầm lại, tỏ rõ khí thể của người trên cao nhìn xuống một con chó con mèo chờ ban ân.
Phương Nhược Lam vội đưa tay của mình ra, lễ phép:
"Con chỉ là quá vui mừng rồi. Nếu như Lục phu nhân đã có lòng, con làm sao có thể không nhận chứ"
Lúc bấy giờ bà Hạ Linh mới trở lại bình thường. Nụ cười như gió xuân lại treo bên khóe miệng.
"Tốt lắm! Đứa bé này rất hiểu chuyện" - Bà đeo vòng tay vào cho cô, còn VỖ VỖ mấy cái, sau đó quay sang mẹ cô đang đứng yên một bên.
"Phương phu nhân dạy con thật tốt".
Hai người lại bắt đầu nói chuyện. Phương Nhược Lam tự nhận thấy mình không thuộc về chỗ này, len lén đi ra ngoài.
Nhà họ Lục rất rộng. Ngoại trừ sảnh chính, khách mời có thể tự do đi dạo quanh vườn hoa. Trời đã tối rồi, nhưng vườn hoa của nhà họ treo đầy đèn lồng, khiến cho cả lối đi đều sáng trưng. So với ban ngày, lại thêm mấy phần đặc biệt.
Phương Nhược Lam đi theo lối sỏi, đi dạo vòng quanh.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng sáo trúc rất nhỏ. Tiếng sáo ưu
thương mà mạnh mẽ, căm hận lại như nhẫn nhịn. Nghe thật kỹ mới biết nó phát ra từ bên trong vườn trúc.
Bước chân của Phương Nhược Lam vô thức lại gần.
Đôi tai của cô rất tốt. Xưa kia ở trong trường đại học, còn được các giáo sư nhận xét là một đôi tai vàng, có thể nhận biết được cảm xúc, độ tuổi, giới tính của người chơi nhạc cụ qua tiếng nhạc của họ.
Dựa theo kinh nghiệm của mình, Phương Nhược Lam có thể chắc chắn người thổi sáo là một người đàn ông, tuổi tầm ba mươi, mà tâm trạng của anh ta...
Tất nhiên là không tốt cho lắm.
Đằng sau tường viện của nhà cao cửa rộng, bao giờ cũng có những bí mật đai thương. Hạnh phúc à?
Khó nói.
"Nghe lén đủ chưa?"
Phương Nhược Lam đang mê mẩn lắng nghe tiếng sáo thì bị tiếng nói nam tính dọa giật thót. Sau khi bị dọa, cô vẫn còn đủ thời gian ngâm cứu giọng nói của anh ta.
Xem ra không chỉ có thổi sáo nghe hay, mà chất giọng cũng từ tính không kém!
Cô biết mình thất lễ, vội nói cùng người trong bóng tối:
"Xin lỗi anh. Tôi vô tình bị lạc đến đây. Làm phiền đến anh rồi"
"Cút!"
Phương Nhược Lam bị lời nói vô tình đó khiến chết đứng. Trên đời này lại có loại người như thế này? Uống cho một tiếng sáo hay. Cô vẫn lễ
phép chào một tiếng, rồi đi thẳng khỏi vườn trúc.