Chương 15 Mẹ chồng nàng dâu thân thiết
Vườn trúc nơi Lục Lưu Niên ở rất xa nhà chính. Phương Nhược Lam phải đi qua những dãy hành lang dài cùng một vườn hoa rộng mới đến nơi.
Cha mẹ chồng cô đã ngồi sẵn trên ghế, thong thả uống trà.
Cô không hiểu được họ cảm nhận được vị ngon gì từ thứ nước đắng chát kia, hay chỉ đơn giản uống nó vì đây là biểu tượng của giới trí thức.
"Con dâu xin được chào bố mẹ" - Đứng trước hai người, Phương Nhược Lam hơi cúi đầu nói.
Rất lâu không ai lên tiếng. Cô có thể cảm nhận được một ánh mắt đang quét trên người mình từ đầu đến cuối. Rồi sau đó khoảng hơn một phút, bà Hạ Linh bật cười khanh khách:
"Được rồi, được rồi! Đều là con cháu trong nhà. Không cần thiết phải khách khí như vậy"
Phương Nhược Lam cũng gượng cười:
"Con chưa quen thôi. Chứ đợi con quen rồi, có lẽ bố mẹ lại thấy phiền hà vì con quá lắm miệng ấy chứ."
"Làm sao có thể chứ?"
Bà Hạ Linh lại nhấp một ngụm trà, tươi cười đưa đẩy vài câu. Từ ngoài nhìn vào, rõ ràng có thể kết luận hai người là một đôi mẹ chồng nàng dâu thân thiết gắn bó.
Ông Lục thấy hai người chuyện trò thân thiết như vậy, chỉ chào một
tiếng rồi đi làm việc riêng của mình. Còn Lục phu nhân thì kéo theo cô ngồi xuống bàn đầy ắp thức ăn, còn giúp cô bóc tôm.
"Con gái ăn đi. Hôm qua con đã vất vả rồi. Lưu Niên không được thông minh lắm, có lẽ nó đã làm con phải tội rồi"
Miếng cơm của Phương Nhược Lam bị nghẹn nơi cổ. Tên biến thái đó không chỉ làm cô tội đầu, hắn sắp dọa cô chết.
Vừa nhớ đến điều đó, bàn tay của cô lại vô thức chạm đến vết cắn bên hông.
Vẫn còn rõ đau.
Nhưng hành động đó vào trong mắt bà Hạ Linh lại có ý nghĩa khác. Đợi Phương Nhược Lam ăn uống xong rồi, quản gia Như Hoa chợt băng một bát nước uống gì đó lên. Vừa đến gần, cô đã ngửi thấy một mùi thuốc bắc nồng nặc.
Bà Hạ Linh đón lấy bát thuốc kia, đẩy đến trước mặt Phương Nhược
Lam:
"Con gái uống đi, tốt cho con lắm đấy"
Cô nhìn thứ nước thuốc đen đặc, trầm mặc.
Bà lại tiếp lời:
"Đây là thuốc tăng khả năng thụ thai. Như mẹ nói hôm qua rồi đấy. Con phải biết mưu tính cho mình, phải có con thật sớm, như vậy mới có chỗ đứng ở Lục gia được"
Vừa nói, bà lại từ từ thay dáng vẻ thân thiết trên mặt thành sự bức ép.
Phương Nhược Lam cầm chén thuốc lên.
Cô ghét bị người khác sắp xếp. Nhưng bát thuốc này, đúng là không
uống không được.
Uống xong bát thuốc kia, Phương Nhược Lam được đưa về vườn trúc của Lục Lưu Niên. Như Hoa bà bà cứ đi theo sát, như sợ cô sẽ nhổ số thuốc kia ra vậy.
Tùy thôi.
Cô nhún vai, đẩy cửa bước vào trong phòng.
Lục Lưu Niên đang ngồi phơi nắng. Nắng mùa thu rất nhẹ, dát trên người anh những tia sáng dịu nhẹ, trống yên tĩnh như một bài thơ.
Phương Nhược Lam có chút không muốn phá vỡ sự thi vị này. Nhưng đúng lúc cố định im lặng bước vào phòng trong, một ánh mắt lại bản về phía cô.
Ánh mắt kia khiến toàn thân cô nổi hết da gà lên, chỉ thiểu đường run cầm cập.
Ánh mắt của một con mèo nhỏ màu trắng. Nó đang lười biếng nằm trên đùi Lục Lưu Niên, mặc cho anh vuốt lông.
Thứ mà Phương Nhược Lam sợ nhất trên đời này chính là mèo.
Choang!
Trong lúc cô lảo đảo tìm chỗ dựa, một khung ảnh rơi xuống. Cô vẫn chưa phát hiện ra, còn giẫm chân lên nó một cái.
Lục Lưu Niên quay đầu lại ngay lập tức. Anh nhìn tấm ảnh đang nằm lăn trên mặt đất, ánh mắt đen lại.
Phương Nhược Lam nhận ra điều gì đó bất thường, vội vã nhìn xuống dưới chân mình.
Bên dưới chân cô là một khung ảnh đã vỡ tan. Mà tấm ảnh trong
khung đó cũng đã rách rưới, không kịp nhìn ra thứ gì với thứ gì. Cô luống cuống nhặt nó, ngẩng đầu lên muốn nói lời xin lỗi:
"Tôi!"
Chat!
Một cái tát nảy lửa. Lục Lưu Niên không biết từ bao giờ đã đến trước mặt Phương Nhược Lam. Khi cô nhặt bức ảnh từ từ đứng dậy, cùng vừa là lúc bàn tay anh đánh tới.
Cô đưa tay lên khóe miệng quệt quệt. Cũng đau đấy chứ.
Người đàn ông kia sững lại, bàn tay đặt giữa không trung mở ra nắm vào. Nhưng không nói gì cả, chỉ giận dữ giật đi bức ảnh trên tay cô, chuyển hướng xe lăn ra chỗ khác.
Trên miệng mặc dù rất đau. Nhưng đối với Phương Nhược Lam, sự đau nhói ở trong tim còn khuếch đại gấp vạn.
Nhín bóng lưng cô độc của Lục Lưu Niên, Phương Nhược Lam không cách nào kìm nén được sự khó thở.
Hình như cô đã làm sai điều gì đó không thể bù đắp được rồi.
Theo như tục lệ. Ngày thứ hai sau ngày kết hôn, cô dâu và chú rể sẽ về nhà mẹ đẻ dùng một bữa cơm. Phương Nhược Lam thật chẳng mong mỏi gì chồng mình có thể làm cho cô nở mày nở mặt. Nhưng nói thật lúc này, cô thật khó xử.
Cô nói dối anh trai Phương Từ Khôn là sẽ có người rất tốt thay anh ấy chăm sóc mình, còn hứa sẽ mang người ta đến cho hai người gặp mặt. Nhưng Lục Lưu Niên có thể trông đợi được không?
Một người không được thông minh cho lắm.
Còn một kẻ tàn nhẫn không chịu nói, động chút là cắn cầu người.
Hai người này, rõ ràng chẳng thể nào chơi với nhau được.
Phương Nhược Lam thật mệt mỏi. Nhưng giờ biết phải làm sao?
Cô ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhàng. Lúc cô sờ đến khóe miệng mới nhớ đến cái tát hôm qua của Lục Lưu Niên.
Cô đi ngủ hôm qua không hề bôi thuốc gì, nhưng hôm nay trên miệng lại không có chút bầm nào. Là Lục Lưu Niên đánh quá nhẹ, hay là do da mặt cô quá dày. Phương đại tiểu thư suy nghĩ thật lâu.