Phương Nhược Lam bắt một chiếc xe taxi, trở về nhà. Cô hiện đang ở một căn hộ nhỏ trong tòa nhà Thiên Khúc của quận Thượng Thành.
Vừa trở về nhà đã chán nản nằm vật ra giường.
Cuộc đời này chưa từng nhân nhượng đối với cô.
Mà Phương Nhược Lam cũng chưa từng hy vọng ông trời này nhân nhượng với mình. Nhưng lần này thì khác. Cô hy vọng biết bao những sự kiện xảy ra mấy tháng nay chỉ là mơ.
Thế rồi nghĩ lại, nếu như đôi mắt này đổi lấy mạng sống cho Lục Ngạn Xuyên, vậy thì cũng vô cùng xứng đáng.
Tự an ủi mình như vậy, cô cũng không hề than thân trách phận nữa. Sự vận động điên cuồng hôm qua đã vắt sạch sức lực. Phương Nhược Lam vùi đầu vào trong chăn gối lạnh lẽo, cảm nhận sự cô độc tột cùng thấm vào xương cốt.
Năm nay, Hàng Châu vào mùa thu sớm hơn mọi năm. Gió lạnh se se, những hàng phong già bắt đầu ngả màu sang đỏ. Tây Hồ năm nay lại vẫn đẹp đến nao lòng.
Phương Nhược Lam từ nhỏ vẫn chưa bao giờ ốm, nhưng lần này, cô trải qua một trận bệnh nặng. Mà một lần bị bệnh chính là suốt nửa tháng.
Hình như ông trời thương xót. Mấy ngày nay, tình hình mắt cô không xấu đi nữa. Trái lại còn có chuyển biến tốt đẹp, ít nhất đã có thể đọc được chữ trên biển quảng cáo. Nhưng bác sĩ khám cho cô lại thở dài:
"Cô đừng đặt hy vọng quá sớm. Những tế bào giác mạc của cô vẫn
đang xấu đi từng ngày, sợ rằng.."
Phương Nhược Lam tặc lưỡi, tự động điện nốt câu mà bác sĩ vẫn đang nói dang dở.
Sợ rằng hy vọng bao nhiêu cũng vẫn mù mà thôi.
Thế đấy, cuộc đời này nhiều khi thắp lên cho ta hy vọng, chỉ là để đẩy ta càng rơi vào sâu trong tuyệt vọng mà thôi.
Ra khỏi bệnh viện, cô thuê một chiếc xe đạp tại điểm để xe đạp công cộng, đạp một mạch đến bên Hồ Tây. Nếu như xác định kiểu gì cũng bị mù, thì chi bằng tận hưởng cuộc sống này thật tốt, nhìn thế giới này bằng đôi mắt của mình thật nhiều khi còn tinh tường. Vậy mới không lãng phí những gì mà mình đang có.
Phương Nhược Lam ngồi bên cầu Đoạn Kiều, mượn từ người hát rong một cây đàn tì bà, tựa vào thành cầu mà gây nên vài tiếng.
Tiếng đàn tì bà xưa nay có chút chói tai, nhưng ai đó nghe đi nghe lại rồi mới thấy nó da diết thế nào, thê lương thế nào. Y như tâm trạng của cô vậy.
Phương Nhược Lam vốn là một nhạc sĩ, đồng thời là một nghệ sĩ chuyên về dương cầm. Giây phút này, cô thật sự đang cảm thán. Thật may, ít nhất ông trời không có ý định lấy đi của cô đôi tai.
Cứ như vậy thẩn thơ đến tối muốn. Cô mang xe trả lại ở điểm xe công cộng, rồi lại nảy ra một ý nghĩ.
Hay là đi bộ về nhà?
Dù gì nơi này cách nhà cô cũng không còn xa nữa.
Trời đã nhá nhem tối. Mặt trăng mặt trời ở hai đầu của bầu trời. Một bên đang dần tắt, chỉ còn lại một chút leo lắt. Còn một bên dần dần tỏa ra
ánh sáng mê hồn của mình.
Ngày đêm tuần hoàn, bốn mùa luân chuyển.
"Ném chết đi! Thằng xấu xí!"
"Đồ què!"
"Lêu lêu, thằng tàn tật!"
Phương Nhược Lam bỗng nhiên nghe thấy một loạt những tiếng chế cười lọt vào tai. Vừa nghe đã nhận ra là một đám trẻ tinh nghịch nào đó.
Trước một tiệm bán hàng nho nhỏ, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Anh ta im lặng chịu đựng sự trêu đùa của những đứa trẻ, cúi đầu không nói năng gì.
Một đứa cầm đầu nhặt đá trên mặt đất lên.
Phương Nhược Lam rủa thầm một tiếng. Con cái nhà nào không biết dạy trẻ, để cho con mình ra đường làm loạn.
Nghĩ vậy, cô lao nhanh về phía bên này, quát lên:
"Dừng tay lũ nhóc kia! Có muốn đến đồn công an không?"
Mấy đứa nhóc giật mình chỉ một chút, rồi lại bật cười khanh khách, thi nhau chỉ trỏ vào cô:
"Lại có thêm một chị gái xinh đẹp. Tiếc là lại bênh vực một thằng què!"
"Này chị gái, cút ra đi!"
Phương Nhược Lam bực dọc. Mấy đứa trẻ ở thành phố này, sống với vị trí con một đã quen, sống trong sự bảo bọc đã quen, trời cũng coi là cái vung rồi.
Cô còn định mở miệng ra mắng chúng vài câu, một trận mưa đá chợt bay về phía này, toàn bộ nhắm đến người đàn ông trên xe lăn kia.
Anh ta vẫn ngồi im, chẳng động đầy gì cả, đón nhận từng viên đá đập vào người mình.
Phương Nhược Lam luống cuống, vội vàng che cho anh ta trước.
Con mẹ nó chứ! Ra đường không chọn ngày. Cô rủa thầm trong đầu.
Mấy viên đá liền đánh trúng người cô. Phương Nhược Lam quay mặt đối diện với người đàn ông, quay lưng về phía mấy đứa trẻ. Trong phút chốc, cô cảm thấy sự yên lặng ngàn năm như một của anh ta như bị vỡ ra. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, phun ra hai chữ:
"Đồ ngu!"
Đại tiểu thư nhà họ Phương sống bao nhiêu năm trời chưa chịu nhục thể này bao giờ. Đã cứu người còn bị chửi là đồ ngu. Sự đau thương khôn nguôi biến thành sức mạnh. Cô quay người, nhặt một đống đá trên mặt đất ném về phía mấy tên nhóc kia.
Huhu
Một đòn tất trúng. Thậm chí còn là một tiễn bắn trúng ba con chim.
Phương Nhược Lam nhìn ba đứa trẻ đang khóc trước mặt mà rầu lòng. Chúc Hàm Đan nói đúng. Cô chỉ là một con hổ giấy, đánh đám nhóc thì giỏi.
Nhìn xem, sau tiếng khóc của lũ trẻ, một đám phụ huynh đã vụt ngay ra.
Con cái nhà mình đánh người thì được, nhưng lại không chấp nhận được xã hội dạy con mình.