Chương 10 Biển lửa nổi giữa đêm
Chỉ vài ngày nữa là đến đám cưới. Mấy ngày nay, Phương Nhược Lam điên cuồng kiếm tiền. Dạy ở trường đại học, biểu diễn cho tiệc mừng công ty, thậm chí làm gia sư cho người nổi tiếng.
Bởi lẽ cô biết rằng, thời gian mình có thể kiếm tiền thoải mái như thế này không còn nhiều nữa.
Chưa nói đến đôi mắt lúc nào cũng bị mất đi thị lực. Đi làm dâu nhà giàu cũng đồng nghĩa với việc khiến cô mất đi một phần tự do của mình.
Vừa về đến nhà, Phương Nhược Lam chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó lại nằm vật ra giường.
Ngày mai lại là một ngày mệt mỏi. Cô chìm vào trong giấc ngủ rất nhanh.
Đêm dần dần sâu. Phương Nhược Lam bị khói trong nhà hun tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, đã thấy một trời lửa.
Khói đen xộc vào mũi, cướp đi toàn bộ không khí sạch, khiến cô họ sặc sụa. Giữa màn khói đen kịt, khó khăn lắm cô mới có thể với được bình nước ở đầu giường, đổ vào áo ngủ.
Cô đưa góc áo lên bịt mũi, cố gắng hạ thấp thân người, men theo tường gạch mà đi. Mặt tường nóng bỏng đến cháy da, nhưng đây là con đường thoát duy nhất của cô lúc này.
Căn hộ mà Phương Nhược Lam thuê ở xa trung tâm, nhưng lại có diện tích rất rộng rãi. Bây giờ điều đó lại là điểm bất lợi chết người đối với
CÔ.
Phải mất khá lâu thời gian mới có thể ra đến ngoài cửa. Vừa mới động vào tay vịn cửa, cô đã cảm thấy trời đất như sụp xuống.
Mạng khắc thế của Lục Lưu Niên là có thật. Mà cô sẽ là người thứ tư.
Cùng lúc ấy, trong nhà họ Lục là một khung cảnh khác.
Lục phu nhân Hạ Linh đến vườn trúc, đưa cho Lục Lưu Niên một tập
ảnh.
"Con trai à, con xem, đây là vợ con đấy. Con bé rất xinh đẹp đúng không?"
Người đàn ông trên xe lăn nhìn chằm chằm đống ảnh trên bàn. Trong tấm ảnh đó là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tươi cười rực rỡ, khi thì chơi đàn, khi thì đi dạo. Mỗi một bức ảnh đều để lộ nét đẹp không điểm chết.
Nhưng Lục Lưu Niên vẫn không phản ứng.
Lục phu nhân lại thở dài:
"Con trai, đây là cô gái tốt nhất mà mẹ chọn cho con rồi đấy. Con bé sẽ chăm sóc cho con rất tốt. Còn sinh cho con những đứa trẻ bụ bẫm nữa. Mấy đứa trẻ nếu sinh ra nhất định rất xinh đẹp."
Đến lúc này, Lục Lưu Niên mới có phản ứng. Anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự tàn bạo và khát máu.
Lục phu nhân sợ hãi tột cùng, vội vã đứng dậy. Trước khi đi, bà còn cố nói:
"Mấy ngày nữa con bé sẽ chuyển đến nhà chúng ta. Con tốt nhất nên đối xử tốt với vợ mình, đừng làm nhà họ Lục và thể diện của cha mẹ mất bằng sạch"
Đợi Hạ Linh đi rồi, sắc mặt lạnh nhạt của Lục Lưu Niên hoàn toàn biến đổi. Anh cười nửa miệng, lấy tay lần mò trên cổ, bóc ra.
Roet!
Đằng sau lớp da của Lục Lưu Niên lúc này đã biến thành người khác. Mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu xanh làm, sống mũi cao. Cả khuôn mắt đều mang đậm nét đẹp phương Tây cổ điển, như những vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp.
Anh ta lấy điện thoại, nhắn máy dòng chữ.
“Này Lục đại thiếu, Thẩm Hoắc tôi khuyên thật tình, cậu đừng xử lý cô gái kia làm gì! Xinh đẹp như thế, phải chết thì thật uổng quá”
Nhắn xong, liền dùng máy ảnh chụp lách tách mấy bức ảnh trên bàn,
gửi toàn bộ đi.
Lục Lưu Niên thật lúc này đang ở trên xe nhận thông báo. Anh dùng dáng vẻ của Thẩm Hoắc, ngũ quan phương Tây, tóc bạch kim. Giống nhau đến nỗi không tài nào nhận ra thật giả.
Người thực hiện nhiệm vụ vừa trở về, cũng là lúc anh nhận được những tin nhắn kia.
Mở tin nhắn ra, đã thấy những bức ảnh đập vào mắt.
Rực rỡ như thế! Tươi mới như thế.
Bàn tay Lục Lưu Niên không biết nắm chặt từ bao giờ, để lộ những đường gân xanh xám.
“Đại thiếu gia?” - Người lái xe bên cạnh chợt hỏi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời lạnh nhạt:
“Đi thôi! Nên trở về rồi!”
Sau mệnh lệnh đó, chiếc xe nổ máy một cách nhẹ nhàng, âm thầm quay đầu rời khỏi tòa nhà Thiên Khúc.
Chiếc xe đi rồi, cũng là mang hy vọng của người phụ nữ bị vây trong biển lửa theo mất.
“Có ai không? Mở cửa giùm tôi”
Bên trong phòng, Phương Nhược Lam yếu ớt dựa vào cửa, vừa đập vừa kêu cứu. Mấy phút trước cô đã ra đến cửa. Nhưng ông trời giống như muốn dồn cô vào chỗ chết vậy. Khóa cửa đã bị hỏng.
Cô dùng sức lực của mình đập cửa hàng thoát ra ngoài. Nhưng tất cả những nỗ lực ấy hoàn toàn không có tác dụng.
Lửa cháy ngày càng lớn. Điện thoại của cô có lẽ đã sớm vùi trong đám cháy kia rồi.
Đằng trước không đường, đằng sau không lối. Không khí sạch đã không còn chút nào. Cơn đau chạy thẳng vào tim, như muốn xé tan nội tạng. Nước mắt không ngừng trào ra, cô cũng chẳng thèm lau nữa.
Xem ra hôm nay sẽ chết ở đây thật, Cuộc đời này của cô cũng chẳng còn gì để tiếc nuối, ngoại trừ bệnh tình của Phương Từ Khôn.
Lúc này, cô chỉ ước rằng nhà họ Phương vẫn vô tình máu lạnh như mọi lần, sợ phiền phức mà mặc kệ mình, khiến cô trở thành xác chết không rõ danh tính.
Như vậy, anh ấy sẽ chỉ nghĩ rằng cô đã đi chơi ở đâu đó, mà không phải đã chết rồi.
Cứ nghĩ như thế, cho đến khi trí óc đình trệ, Phương Nhược Lam không còn cảm nhận được những gì xảy ra quanh mình nữa.