Thẩm Hoắc đi được mười lăm phút, Lục Lưu Niên vẫn ngồi im lặng tại chỗ. Gần như cả thế kỉ qua đi, anh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đẩy cửa phòng sách.
Mọi thứ vẫn rất gọn gàng. Phương Nhược Lam đã dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình trước khi rời khỏi đây rồi.
Mấy ngày trước cô đến phòng sách này, mang cho anh một chậu xương rồng nhỏ đặt trên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Còn anh đặt thêm cho cô một chiếc ghế ở đây.
Chậu xương rồng giờ đây nở hoa đỏ rực, khiến cho Lục Lưu Niên cảm thấy gai mắt.
Anh điên cuồng hất tay một cái, khiến cho nó rơi xuống đất, vỡ tan. Những cánh hoa vừa nở nát tươm trong đất.
Vẫn chưa thỏa mãn, người đàn ông đẩy toàn bộ những gì trên bàn xuống, sau đó tựa vào tường thở dốc.
Anh không ngừng lẩm bẩm một câu để nhắc nhở mình.
"Cô ta là kẻ phản bội! Kẻ phản bội đều đáng chết!"
"Đáng chết!"
"Đáng chết!"
Nhưng trong mơ hồ, Lục Lưu Niên lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô sau khi anh nói về đôi chân của mình.
Lục Lưu Niên hỏi: "Hoặc là, anh có thể tin tưởng em được không?"
Cô gái ngốc nghếch kia đáp lại:
"Có thể!"
Chân thành như thế! Làm sao cô ấy có thể phản bội anh được.
Nhưng nếu không, vậy thì bao nhiêu bằng chứng kia nên giải thích thế nào?
Lục Lưu Niên bị quay cuồng trong những ý nghĩ đó. Rồi bất chợt, anh nhìn thấy một tờ giấy thò ra từ trong cuốn sổ mình vừa đẩy xuống đất.
Là loại giấy dành cho họa sĩ, loại giấy mà anh không bao giờ dùng.
Điều đó có nghĩa là Phương Nhược Lam đã cố ý để lại đây.
Lục Lưu Niên vội vàng rút nó ra từ đống sổ sách. Khi những gì trên tờ giấy kia đập vào mắt, anh giống như chết sững một chỗ.
Đây là một bức tranh. Mà người trong tranh đang cười tươi roi rói như hải đường mùa xuân kia là người mà anh vô cùng quen thuộc.
Đã hai mươi năm, Lục Lưu Niên vẫn cố đi tìm hình ảnh của người ấy trong mơ. Đã hai mươi năm, anh vẫn lưu giữ tấm ảnh rách của bà, để lưu lại chút gì đó của người ấy trên đời. Giờ đây, những thứ anh đi tìm lại được tái hiện rõ ràng trên trang giấy.
Kẹp cùng bức tranh có một tranh giấy, Lục Lưu Niên vội vã mở nó ra.
Là nét chữ thanh tú của Phương Nhược Lam.
"Lưu Niên, xin lỗi vì không thể ở bên anh được. Em phải đi rồi. Nhưng trước khi đi, em có lừa được một số tiền của Lục Chấn, coi như làm hắn ta tức chết. Đây là điều cuối cùng em có thể làm cho anh. Xin lỗi, em thất hứa rồi"
Lục Lưu Niên vò nát tờ giấy trong tay, cuống cuồng lôi điện thoại
trong túi áo ra. Màn hình điện thoại vừa sáng, nụ cười của Phương Nhược Lam hiện ra trước mắt.
Không biết anh đã đặt ảnh của cô làm hình nền điện thoại lúc nào.
Màn hình báo đang kết nối điện thoại, người nhận là Thẩm Hoắc. Hắn ta nghe máy:
"Lục đại thiếu, nóng ruột rồi hả?"
Anh nghe thấy giọng của hắn bị những tiếng ồn ào át đi.
Có người hét lên:
"Mau lên, gọi xe cấp cứu. Cô ấy bị thương nặng quá!"
Lục Lưu Niên ngã phệt xuống xe lăn, run giọng:
"Việc đó."
"Xong rồi!" - Thẩm Hoắc trả lời, cắt đứt toàn bộ hy vọng của anh.
Xong rồi!
***
Chiếc xe đang phóng vút trên đường bị chặn lại.
Thẩm Hoắc mở cửa xe, vừa leo lên đã chửi mấy tiếng:
"Cậu điên rồi. Nếu như để Hạ Linh nắm được thóp, cậu chết chắc đấy"
"Đi tiếp đi!"
Lục Lưu Niên lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế, nhưng đằng sau sự bình tĩnh ấy, ai cũng có thể nhận ra bàn tay dưới áo của anh đang run rẩy.
Thẩm Hoắc thở dài, lôi từ trong tủ nhỏ của xe ra những dụng cụ cần thiết, bắt đầu hóa trang.
Cho đến khi Lục Lưu Niên biến thành một gương mặt khác hẳn, xe cũng vừa đến bệnh viện Hàng Châu. Anh gấp gáp xuống xe, đi thẳng lên lầu tám.
Phương Nhược Lam đang được điều trị ở đây.
Lục Lưu Niên dừng chân trước cửa không dám bước vào trong. Ông trời thương xót, lúc xảy ra tai nạn, Phương Nhược Lam đột nhiên cúi xuống sàn xe nhặt điện thoại. Cô lại ngồi ở hàng ghế sau, nên bị thương không quá nặng.
Nhưng...
Anh nhìn cô gái đang ngồi dựa tường, trong lòng đau xót.
Trong con người của cô ấy là một khoảng mơ hồ. Đôi mắt linh động rực rỡ ánh sáng kia đã không còn nhìn thấy rồi.
Choang!
Phương Nhược Lam muốn đứng dậy, nhưng lại lảo đảo ngã vào cạnh bàn, khiến chiếc cốc rơi xuống.
"Em ở yên đó!"
Lục Lưu Niên vội vã xô cửa vào, nhấc bổng cô đặt lên giường. Bàn tay anh lần sờ trên người cô, thấy không có vết thương nào mới yên tâm.
"Lưu... Niên Ngạc?"
"Ừ!" - Anh ừ nhẹ một tiếng, gọi người dọn dẹp chỗ ly vỡ trên mặt đất.
Mắt cô vẫn nhìn về phía trước, giọng nói có chút ngạc nhiên:
"Sao anh biết em ở đây?"
Sao anh biết em ở đây? Lục Lưu Niên lấy tay đè phần ngực đau nhói, lơ đi câu hỏi này. Làm sao anh có thể trả lời rằng mình chính là người gây
ra tai nạn cho cô đây?
Anh sẽ mất đi cô đấy!
Mất đi vĩnh viễn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, Lục Lưu Niên không dám đánh cuộc.