• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nhược Lam đếm đếm. Một hai ba,... năm sáu. 

Đúng nửa tá người đang chạy xồng xộc ra. Nam có nữ có, ai nấy mặt mũi đều như muốn băm cô thành bánh bao nhân thịt đến nơi. 

Xem ra nhà của mấy đứa trẻ này cũng đang ở quanh đây. 

Đúng là chọc phải tổ kiến lửa rồi. 

Một bà béo hai tay chống nạnh, chỉ vào mặt cô mà xỉa xói: 

"Con chết bầm kia, ai cho mày ném con tao?" 

Ghê gớm đến thế đấy? 

Phương Nhược Lam khẽ nhún vai, rồi khoanh tay trước ngực, không hề nao núng: 

"Này dì ơi, rõ ràng con dì và đám bạn của nó ném đá lên người chúng tôi trước. Sao nào? Giờ chỉ cho con mình đánh người, không cho người khác được phản đòn à?" 

Thật ra cô cũng biết mình không đúng khi ném trẻ nhỏ. Đơn giản lúc đó chỉ là hành vi bực tức tự vệ mà thôi. Cô còn định xin lỗi nữa. Nhưng với thái độ của những kẻ làm cha làm mẹ thế này thì 

Mẹ nó chứ? Nghỉ đi! 

Bà Béo kia lại giãy đành đạch, hai má nảy nảy nhìn cô: 

"Con khốn kia, mày nói lại xem? Ai cho mày dạy con tao. Nó là đứa con ngoan, chưa đến hạng người như mày dạy. Dù nó làm gì cũng có lý 

hết." 

Phương Nhược Lam phì cười. Bênh con đến mức độ thế này, đến Phật cũng không thể độ được rồi. 

Cô cười khẩy: 

"Con bà hẳn là ngoan. Ngoan đến nỗi túm cả đàn bắt nạt người khuyết tật. Nếu như không dạy được con, vậy thì để xã hội dạy. Con mình ra ngoài đánh người ra đây bênh vực, ngoài đường chỗ nào cũng có camera, có thể trích xuất để xem. Nếu thích, có thể kiện nhau lên tòa" 

Mụ béo lại càng điên lên, mấy người bên cạnh cũng xôn xao nhấn nháo. Hai ba người phụ nữ đầu đội trời, chân đạp đất tiến về phía Phương Nhược Lam. 

Thực sự động chân động tay luôn? 

Phương đại tiểu thư làm sao có thể bì lại những người này nếu so về vũ lực. Ba người nhanh chóng chặn mọi đường lui của cô, không nói năng gì, giơ tay là đánh luôn. 

"Muốn kiện chứ gì? Kiện đi!" 

"Tao đánh chết mày rồi tính" 

"Lần sau bớt lo chuyện bao đồng!" 

"Xem mày còn mạnh miệng được bao lâu!" 

Phương Nhược Lam bị đánh là nhiều, đánh đến nỗi khóe miệng rỉ ra máu. Nhưng xưa nay cô cũng chẳng phải kẻ chịu khuất phục, có chết cũng phải đánh trả lại. 

Cắn, cấu, cào,... Bất cứ thứ võ công gì cô cùng đều dùng. Điên cuồng đánh đấm như muốn trút giận, mang toàn bộ những uất ức của mình gửi vào trong từng nắm đấm này. 

Đánh nhau thỏa thích, công nhận đau mà sướng. 

Nhưng một người không địch được sáu bàn tay, Phương Nhược Lam rất nhanh rơi vào thế yếu. Đòn rơi trên người cô ngày càng nhiều. Nhưng cô cũng để lại không ít tổn hại trên người của ba người kia. 

Aaaa~ 

Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Đám người đang ẩu đả một cách hỗn độn dừng tay lại. 

Phương Nhược Lam quay lại đằng sau, thấy được một khung cảnh đáng sợ đến rợn người. Người đàn ông khi nãy còn im lặng, lúc này vẫn ngồi trên xe lăn. Nhưng trên miệng anh ta có rất nhiều máu tươi. 

Mà dưới đất là một mẩu thịt nhỏ. 

Rõ ràng là thịt người. 

Anh ta nhổ một bãi nước bọt, nhe răng ra mà cười như kẻ điên, nói rằng: 

"Chẳng có vị gì?" 

Đám người kia bị hình ảnh này dọa đến nỗi sợ chết, run lên như cầy sấy rồi lũ lượt kéo con mình về. 

Đây là một kẻ điên loạn tàn nhẫn đấy. Tốt nhất không nên dây vào, chết cũng chưa biết chừng. 

Phương Nhược Lam vẫn đứng chết lặng ở đó. Rồi cô thấy người đàn ông kia lôi ra từ trong túi áo một chiếc khăn tay trắng tinh, chầm chậm lau máu trên khóe miệng của mình. 

Anh ta lau rất chậm rãi, như muốn cào rách da vậy. Nói thật, cô cũng phải cảm thấy đau dùm cho làn da kia. 

Chợt, anh ta đưa tay ra vẫy vẫy. 

Phương Nhược Lam nhìn ngó xung quanh một hồi, tự chỉ vào mình, 

hói: 

"Anh gọi tôi!" 

Người kia gật đầu. 

Cô hít sâu một hơi đi về phía xe lăn, trong lòng không ngừng tự an ủi. Mình đã cứu người này mà. Anh ta không đến nỗi lấy ơn báo oán cắn mất một miếng thịt của cô chứ. 

Tất nhiên người đàn ông không làm như vậy. Anh ta chỉ kéo đầu cô thấp xuống, lại bật ra mấy chữ, ngay sát bên tai. 

"Đúng là đồ ngu" 

Phương Nhược Lam còn chưa kịp phản ứng gì, người đàn ông kia đã chuyển bánh xe lăn đi trước. Cô nhìn với theo sau, thật muốn chửi một câu. 

Đồ vong ân phụ nghĩa. 

Rõ ràng là đây đã cứu anh, nhưng lại năm lần bảy lượt chửi tôi ngu. 

Nhưng nghĩ lại anh ta đã đáng thương lắm rồi, cũng không cần chấp làm gì nữa. 

Cô từ xưa nay vẫn là người hiểu chuyện như thế! 

Phương Nhược Lam mang theo thương tích thể chất và tâm hồn, chán nản trở về nhà. Trời Hàng Châu lúc này đã hơn sáu giờ rồi. Thu vừa mới sang, trời tối rất nhanh. Trở về nhà, đồng nghĩa với cô độc một mình. 

Cô đã bị bệnh nửa tháng. Nửa tháng không liên lạc với Lục Ngạn Xuyên, mà cũng là nửa tháng anh không hề liên hệ với cô, dù chỉ một 

cuộc điện thoại. 

Phương Nhược Lam mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi nào đó đang âm thầm diễn ra. Nhưng cô lập tức lắc lắc đầu, phủ nhận toàn bộ những gì vừa mới nghĩ trong đầu. 

"Chắc là anh ấy bận mà thôi. Ngày mai đi tìm anh ấy vậy!" 

Cô không ngừng an ủi mình, rồi quyết định sẽ đến thăm Lục Ngạn Xuyên vào ngày mai.. 

Nhưng Phương Nhược Lam không biết rằng, ngày mai sẽ có một người đến tìm cô trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK