"Phương tiểu thư, thị lực của cô do di chứng của lần tai nạn đó đang ngày càng suy giảm. Cô cần phải đối mặt với nguy cơ có khả năng mất đi thị lực mãi mãi. Công nghệ hiện tại vẫn chưa có thể chữa được chứng bệnh của cô"
Đó là những lời bác sĩ đã nói cùng Phương Nhược Lam cách đây hai tuần.
Đôi mắt này của cô có thể nhìn thấy thế gian này không lâu nữa.
Cô không quá quan tâm đến thị lực của mình, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến Lục Ngạn Xuyên. Anh ấy nếu biết cô có nguy cơ bị mù, không biết sẽ tự trách mình như thế nào nữa.
Quan trọng hơn, Phương Nhược Lam muốn được trao hết tất cả cho người đàn ông mình yêu thương khi cô còn nhìn thấy được.
Lục Ngạn Xuyên đi công tác ở nước ngoài hai tuần. Anh sẽ về Hàng Châu hôm nay. Phương Nhược Lam đã đặt phòng, lại trang trí phòng bằng muôn ngàn ánh nến đẹp mắt.
Cô muốn dùng bữa cùng anh, sau đó trao thân cho anh trong khung cảnh thiêng liêng này.
Tít
tít... tít...
Phương Nhược Lam đã nghe thể tiếng ẩn mật mã bên ngoài cửa phòng. Cô cảm thấy cả người mình chợt trở nên căng thẳng.
Quả thực, không lâu sau, Lục Ngạn Xuyên đã bước vào.
Anh mặc một bộ đồ tây, cầm theo bó hoa hướng dương, loài hoa cô thích nhất.
Phương Nhược Lam cười tươi rói, ngay cả khóe mắt cũng cong lên. Cô vui mừng chạy về phía Lục Ngạn Xuyên, hồn nhiên như đứa trẻ sà vào trong lòng anh ta, làm nũng:
"Anh đã về rồi? Anh đi công tác chắc mệt lắm. Vậy mà em còn hẹn anh vào tối thế này."
Lục Ngạn Xuyên bật cười, khẽ búng trên vầng trán cô:
"Bé con của anh, nếu như vì em, anh không hề cảm thấy mệt!"
Phương Nhược Lam thấy lòng mình lâng lâng, nhanh chóng kéo anh ta ngồi xuống ghế, chỉ vào bàn tiệc rực rỡ sắc màu.
"Đồ ăn, đồ trang trí đều là em làm đó. Sao nào? Em rất đáng khen phải không?"
Lục Ngạn Xuyên cười rộ lên, dịu dàng: "Vợ anh là nhất, được chưa?"
Phân đoạn mở đầu đã qua. Hai người tập trung dùng bữa. Phương Nhược Lam không ngừng để ý từng cử chỉ, nét mặt của người đối diện, chỉ lo anh cảm thấy không hợp khẩu vị. Lục Ngạn Xuyên cũng thi thoảng gắp đồ ăn cho cô.
Người bên ngoài nếu nhìn vào hai người lúc này, ai cũng phải cảm thán một câu "trai tài gái sắc".
Điện thoại bàn của khách sạn rung lên. Lục Ngạn xuyên ngay lập tức nhấc lên. Không chờ nhân viên nói gì, anh đã ra lệnh: "Mang vào đi!"
Phương Nhược Lam có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi anh: "Mang gì vậy anh?"
Anh ta không hề trả lời, chỉ híp mắt lại nhìn cô. Cửa phòng đã mở, cô
thấy nhân viên đẩy một xe đựng đồ vào.
Hai chai rượu, hai chiếc ly, và một ít hoa quả.
Phương Nhược Lam có phần khó xử:
"Lục Ngạn Xuyên, em không biết uống rượu"
Lục Ngạn Xuyên đón lấy mấy chai rượu. Nhân viên đã dọn ly ra bàn, sau đó cúi đầu chào khách, lại quay đầu đi ra.
Người đàn ông lấy dụng cụ, mở nắp chai, rót vào hai ly.
Chất rượu vang nho đỏ tím, hấp dẫn mắt nhìn. Phương Nhược Lam cảm thấy mình giống như bị mê hoặc.
Anh nói:
"A Nhược, chúng ta đã trưởng thành rồi! Em cũng đã tốt nghiệp, anh đang chờ từng giờ từng phút để có thể cưới em"
Cô nghe anh nói, hai má đã ửng đỏ. Cảm thấy cổ họng hơi khát, cô lại với tay lấy một ly rượu, nhấp một ngụm.
Hương rượu hơi nồng. Chỉ vừa thử một chút, Phương Nhược Lam đã thấy đầu óc của mình có chút choáng váng. Kiều Chấn Nam dịu dàng nhìn cô, cũng đưa ly rượu lên môi, từ từ cạn sạch.
Cô cảm thấy anh ta rất mê người.
"Ngạn Xuyên!" - Phương Nhược Lam gọi một câu, giọng nói mềm mại, thánh thót như chim oanh, khiến cho bất kể ai nghe một lần cũng phải
say đắm.
Anh vòng tay ôm lấy cô. Bàn tay để trên eo thiếu nữ không ngừng vuốt ve. Phương Nhược Lam thấy người mình nóng bừng. Hệ thần kinh không hề nghe theo sự kiểm soát, khiến cho thân thể mềm oặt, ngã vào
người người đàn ông.
Lục Ngạn Xuyên vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
Phương Nhược Lam cảm thấy toàn thân nóng bừng. Đêm thu có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn không tài nào át được hơi nóng đang lan khắp cơ thể. Cảm thấy làn váy của mình hơi vướng víu, cô nhanh chóng cởi nó ra.
Da thịt trắng muốt tiếp xúc với chăn đệm, khiến cho cơn nóng trong người hạ xuống đôi chút. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác đó lại dâng lên mãnh liệt, xen lẫn với cảm giác ngứa ngáy.
Phương Nhược Lam muốn mở mắt ra. Nhưng khi mở mắt ra rồi, cô cũng chỉ thấy một màn tối đen.
Cô lấy tay quờ quạng, thấy được một thân thể mạnh mẽ, nóng bừng, khẽ gọi một tiếng:
"Ngạn Xuyên!"
Không có ai đáp lại.
Một cơn ngứa ngáy ập đến, khiến cho Phương Nhược Lam mất toàn bộ lý trí. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được thân xác không hề thuộc về chính mình. Mọi tế bào đều như có kiến cắn, khiến xương cốt rệu rã.
Cô ngâm lên những tiếng nhỏ vụn vỡ. Thân thể lại không tự chủ được mà dính sát vào thân thể người kế bên.
Mặc dù người đó cũng nóng hầm hập, nhưng lại khiến cho Phương Nhược Lam vô thức thoải mái. Cô không ngừng dụi dụi, đòi hỏi khoái cảm
nhiều hơn.
"Ngạn Xuyên!"
Không biết làm như thế nào nữa, cô vừa ôm lấy cơ thể nóng bỏng kia, vừa kêu khóc nức nở.