Chương 5 Người nhà tìm đến
Trên đời này, Phương Nhược Lam chỉ sợ có hai thứ. Một là mèo.
Mà hai là người nhà tìm đến.
Tính đi tính lại, cô đã ra ngoài sống tự lập được mười năm rồi. Lúc đó, hình như cô mới mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi tự mình thi vào trường năng khiếu, đỗ đại học nghệ thuật, rồi đi tìm việc. Cuộc sống không có người nhà đối với cô đã rất quen thuộc. Chỉ có thi thoảng cô mới trở về nhà thăm anh trai mình. Còn căn hộ ở quận Thượng Thành này, từ trước đến nay, những người gọi là người nhà của cô chưa bao giờ tìm đến.
Nhưng giờ họ tìm đến.
Với khả năng tiên tri của Phương Nhược Lam, một khi họ tìm đến rồi, nhất định sẽ có việc.
Mới sáng dậy, cô còn chưa kịp vệ sinh cá nhân đã thấy chuông cửa bấm inh ỏi. Mở cửa ra, thì thấy được gương mặt tươi cười của mẹ mình - Chước Dung.
Cô hơi ngạc nhiên đến ngây người. Đã bao lâu rồi cô không thấy được nụ cười yêu thương đó của bà? Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được mình tồn tại trong mắt bà?
PE
Đây là một câu hỏi khó trả lời.
Đến khi nhận ra mình đã ngây người quá lâu, Phương Nhược Lam vội
tránh ra:
“Mẹ! Mẹ vào đi!”
Bà Chước Dụng cười hiền từ, lách qua khe hở giữa cô và cánh cửa. Vừa bước vào trong, bà đã khen ngợi rất khoa trương.
“Căn phòng này của con cũng tốt quá nhỉ? Tiện nghi đầy đủ! Xem ra mấy năm nay con rất thành đạt đấy"
Phương Nhược Lam cũng không cãi lời làm gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“Cũng coi là có chỗ sống ổn định, ngày ba bữa ăn, tám tiếng ngủ, không lo đói rét”
Cô học xong đại học sớm khi mới mười chín tuổi. Lập nghiệp cũng sớm, nhưng cũng chưa đạt đến độ nổi tiếng. Làm giảng viên cho trường đại học, thi thoảng đi biểu diễn cũng gọi là đủ tiêu.
Dưới trời đất này, chỉ cần cần cù chăm chỉ, làm gì có chuyện chết đói chứ!
Bà Chước Dung tham quan một hồi trong căn nhà, chợt lên tiếng:
“Tiểu Lam này!”
Phương Nhược Lam xoay xoay tách cà phê trong tay, âm thầm chờ đợi mà mở miệng. Rốt cuộc bà cũng nói rồi, cô thở phào. Nếu như bà Chước Dung muốn gặp cô, không nói gì mới là chuyện lạ.
"Da!'
“Ngày mai con có rảnh không?”
Phương Nhược Lam nhíu mày. Ngày mai cô cũng không bận gì, nhưng bà hỏi như vậy...
“Ngày mai cả nhà mình được nhà họ Lục mời đến bữa tiệc của nhà họ. Nếu như con rảnh có thể đi. Ở đó cũng có nhiều người hoạt động
trong lĩnh vực nghệ thuật, có thể giúp con rất nhiều sau này.”
Cô vừa lắng nghe vừa gật đầu hưởng ứng. Nói thật lời mời này của bà Chước Dung nghe giống như một chiếc bánh mật béo ngậy, nhưng cô cứ có cảm giác gì đó không đúng.
“Mẹ à, con.”- Cô ngập ngừng.
Bà Chước Dung vội đưa tay ra, chặn ngang câu nói tiếp theo:
“Không cần từ chối. Mẹ đã chuẩn bị đủ lễ phục cho con rồi, cũng đã thông báo với nhà họ Lục rồi. Không mất nhiều thời gian của con đâu. Mà nhà chúng ta không đầu lại được với nhà họ Lục đầu”
Đã đến nước này, tất nhiên không thể không đáp ứng. Bà ấy đã mang cả danh tiếng nhà họ Lục ra rồi, còn có thể làm gì?
"Được! Vậy con sẽ đi!"
Bà Chước Dung thấy vậy tươi cười hớn hở:
"Vậy mới đúng chứ. Ngày mai mẹ sẽ nhờ chú Trác đến đón con."
Hai người còn diễn một vở mẹ con thâm tình đến mười lăm phút, mẹ cô cuối cùng cũng trở về. Bà để lại cho cô một chiếc hộp. Phương Nhược Lam mở ra quả nhiên trong đó có một bộ lễ phục.
Cô vuốt cằm nghĩ ngợi.
Bộ lễ phục này đúng là rất xa hoa.
Một chiếc đầm màu xanh lam xếp tầng, trông như làn váy của một nàng công chúa bước ra từ biển. Trên thân váy đính kèm những hạt cườm lấy lánh như sao trời.
Ngoài ra còn có một số phụ kiện rất hợp với cô.
Xem ra bà Chước Dung đã nghiên cứu rất kỹ để chọn bộ lễ phục này.
Nếu như bình thường, cô không bao giờ được dùng những thứ này. Muôn vàn những thứ tốt đáng lẽ đều thuộc về em gái cùng mẹ khác cha của cô.
Phương Lan.
Một đóa hoa lan thơm ngát, đệ nhất mỹ nhân Hàng Châu theo đánh giá của mọi người.
Không biết mẹ cô đang bày mưu gì nữa. Cô cất bộ lễ phục đi, thầm nghĩ, được đến đâu hay đến đó, xem biển rồi giải quyết.
Lo lắng xa xôi cũng chẳng có tác dụng gì.
Cứ thế, việc đi gặp Lục Ngạn xuyên bị hoãn lại. Mà nhớ lại, Lục Ngạn Xuyên cũng họ Lục, có lẽ nào anh có liên quan đến nhà họ Lục không?
Cô bật cười. Đúng là đồ ấm đầu. Trên đời này có bao nhiêu người họ Lục kia chứ?
Một ngày trôi qua rất nhanh. Sáng hôm ấy, Phương Nhược Lam dậy từ rất sớm, tranh thủ soạn nốt bản nhạc của mình, rồi lại tất bật lên lớp dạy.
Không biết ông trời trêu người quá hay không, mắt cô mấy hôm nay vẫn không có dấu hiệu bị mờ đi nữa.
Cứ thế quay cuồng cả ngày, Phương Nhược Lam xin trưởng khoa về sớm, lại vội vàng trang điểm.
Cô chỉ đánh một chút phấn nền nhẹ nhàng, tô thêm chút son. Tốt nhất ở trong những bữa tiệc của nhà giàu không nên quá nổi bật làm gì. Nếu như có thể, cô cũng không muốn mặc thứ đồ mẹ mình mang đến chút nào.
Đứng sáu rưỡi tối, lái xe của nhà họ Phương, chú Trác đã đứng trước Thiên Khúc để đợi. Khương Hân xác định quần áo trang điểm không có
vấn đề gì nữa mới xuống lầu.
Nhà họ Lục mà một gia tộc bề thế, cắm rễ ở Hàng Châu đã cả mấy trăm năm nay. Họ có một tòa nhà rất lớn ở mảnh đất đắc địa nhất quận Tây Hồ.
Phương Nhược Lam đến nhà họ Lục, vừa hay bảy giờ tối.