Chương 14 Sau khi kết hôn
Phương Nhược Lam bị đè nặng trên người, đến thở cũng không thể thở được.
Vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô vung tay.
Chát!
+
+
Một cái tát thật kêu khiến cô bừng tỉnh. Vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ của Lục Lưu Niên.
Phương đại tiểu thư thật sợ hãi đấy.
Anh ta liệu có tát lại cô không? Hoặc là ghê rợn hơn, cắn đứt của cô một miếng thịt.
"Lục lục đại thiếu, chào buổi sáng. Anh ăn cơm chưa? Hôm nay định làm gì? Rất vui được làm quen"
Cô nói năng lung tung hết cả, không có câu nào ra câu nào, hy vọng người đàn ông biến thái này có thể tha cho mình.
Lục Lưu Niên "hừ lạnh một tiếng, xuống khỏi người cô
Phương Nhược Lam thở phào. Ít ra anh ta cũng là người khá có lý lẽ, không chấp nhặt với phụ nữ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân. Chúng tôi vào thu dọn đồ."
Ngoài phòng vang lên một trang tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng của nữ quản gia trong nhà.
Lục Lưu Niên không hề lên tiếng, thong thả chuyển từ ngồi giường
sang xe lăn. Phương Nhược Lam đành lên tiếng:
"Mời vào, chúng tôi xong rồi."
Nữ quản gia thậm chí còn đẩy cửa tiến vào trước khi nghe thấy tiếng của cô. Bà ta tay nâng một khay gỗ đỏ son, đi sau là cả một đoàn mày hếch mặt lên trời, không cần biết chủ nhà là ai.
Lục Lưu Niên đang ngồi ngay bên cạnh cũng không ai chào hỏi một lời.
Phương Nhược Lam nhíu mày lại, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó. Anh vẫn thờ ơ, không hề quan tâm đến mọi việc xảy ra xung quanh mình.
"Thiếu phu nhân, chúng tôi đến để kiểm tra"
Kiểm tra? Lúc này Phương Nhược Lam mới nhớ đến tấm khăn trắng hôm qua. Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy được nó nằm lăn lóc dưới chân
mình.
Mà trên tấm khăn đó, rõ ràng có một vệt máu đỏ.
Khóe miệng Phương Nhược Lam giật giật.
Mọi việc xảy ra sao có thể khéo đến thế cơ chứ? Lục Lưu Niên cắn cô một cái, cuối cùng lại giúp cô xử lý việc rắc rối nhất trên đời.
Ai dám nói anh ta có mệnh khắc thế? Rõ ràng anh ta đang cứu giúp cuộc đời cô đấy.
Hiển nhiên nữ quản gia kia cũng đã nhìn thấy vật trên mặt đất. Bà ta bớt đi về nặng nề trên gương mặt, cúi người xuống, nhặt tấm khăn kia để vào trong khay.
Rồi bằng giọng nói nhàn nhạt, bà ta nói cùng Phương Nhược Lam:
"Đại thiếu phu nhân, nhớ giờ hầu trà phu nhân"
Bà ta không tỏ ra lễ phép, Phương Nhược Lam cũng không thể nào đánh mất giá của mình. Cô lười biếng nghiêng người trên giường, phẩy phẩy tay:
"Bà cứ đi thôi. Mọi việc tôi đều tự định lượng, không cần nhắc nhở"
Sắc mặt của nữ quản gia trầm xuống, nhưng không dám thẳng mặt xúc phạm. Phương Nhược Lam có thể thấy hai tay bà ta nắm lại, trong giọng nói ẩn chứa sự đe dọa:
"Thiếu phu nhân có lẽ cần biết. Tôi là quản gia lớn ở trong nhà, Lục phu nhân gọi tôi là Như Hoa bà bà"
À, ra là được Lục phu nhân rất coi trọng. Như vậy cô lại càng chướng mắt đấy.
Chủ nào tớ nấy, không tốt như nhau.
"Bà bà đúng không, xin lỗi nhưng trí nhớ tôi không tốt. Lần sau cứ gọi quản gia cho tiện"
Như Hoa bà bà kia hậm hực đi rồi, Phương Nhược Lam mới quay sang Lục Lưu Niên. Anh đang ở trong nhà vệ sinh, tự mình đánh răng rửa
mặt.
Xem ra chỉ là ít nói mà thôi, năng lực của người bình thường anh vẫn có thể đảm đương được.
Đợi Lục Lưu Niên làm vệ sinh xong rồi, Phương Nhược Lam đứng trước anh ta, cố ý bắt chuyện:
"Lục đại thiếu gia?"
"Đại thiếu?"
"Lục Lưu Niên?"
III!
"Sao anh không nói gì?"
Lục Lưu Niên lúc này mới ngẩng đầu lên. Đôi mày anh hơi nhướng lên, một tay dùng sức đẩy cô ra, phun ra hai chữ:
"Miệng thối."
Phương đại tiểu thư há hốc miệng.
Cô muốn rút lại lời nói anh ta là phúc tinh của mình.
Ở bên anh ta lâu ngày, nhất định cô sẽ bị làm cho tức chết.
Kể từ đó, vợ chồng hai người không hề nói câu nào nữa. Ai nấy đều làm việc của mình, không để người còn lại vào mắt.
Đến bây giờ sáng, Phương Nhược Lam hỏi Lục Lưu Niên:
"Anh có đi thăm Lục phu nhân không?"
Tất nhiên anh không hề trả lời.
Phương Nhược Lam chép miệng. Việc này cô đã biết trước. Hạ Linh từng là người thứ ba xen vào làm cho mẹ anh ta, bà Niên Hoa phải tức chết. Làm sao anh ta có thể nhận bà Hạ Linh làm mẹ được, không cùng sống cùng chết với bà ta là may lắm rồi.
Nhưng là một đứa con dâu, cô không được phép không đi.
Cô đứng trước anh, hơi khó xử:
"Xin lỗi, tôi.."
Nhưng cô chưa nói xong, anh đã lập tức cắt lời:
"Đi đi, đi sớm về sớm"
Nhận được câu trả lời như vậy, Phương Nhược Lam thở phào nhẹ
nhõm.
"Được. Tôi sẽ về sớm. Anh yên tâm đi, người ta nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Tôi nhất định sẽ ở bên phe anh"
Nói xong, cô chỉ đeo thêm một chiếc hoa tai đơn giản làm trang sức, đẩy cửa bước ra ngoài.
Phương Nhược Lam đi rồi, không hề nhìn thấy Lục Lưu Niên đang ngồi một mình trong phòng. Trên mặt anh treo biểu cảm dở khóc dở cười, lầm bẩm:
"Nói xem, tôi là gà hay là chó?"