Chương 12 Hôn lễ không có chú rể
Sáng hôm sau, Phương Nhược Lam bị dựng dậy từ rất sớm. Nhà họ Phương đã thuê sẵn đội ngũ trang điểm, mang cô tân trang lại từ đầu đến cuối.
Hôn lễ được nhà họ Lục yêu cầu tổ chức theo kiểu truyền thống. Cô dâu mặc áo hỉ đến cả chục lớp. Mặc dù trời đã vào thu, nhưng khoác cả một đống vải lên người cũng đủ để nóng chết.
Lục đại thiếu gia không đến đón dâu. Mà nhà họ Phương cũng chẳng có một màn tình cảm khóc lóc tiền biệt gì cả. Bả Chước Dung chỉ dặn cô có một câu:
"Về bên đấy sống cẩn thận. Đừng có ảnh hưởng đến gia đình"
Xưa nay bà vẫn nói với cô nhà họ Phương thế này, nhà họ Phương thế kia. Lần đầu tiên dùng từ gia đình, vậy mà lại là để vạch rõ quan hệ.
Dịch thô ra là...
Về bên đó có làm gì cũng là chuyện của con. Đừng có liên lụy đến một nhà chúng ta.
Phương Nhược Lam cũng chẳng buồn tiếp lời, mặc cho mấy người đưa dâu tung lên xe, đưa đến nhà họ Lục.
Lần thứ hai đến nhà họ Lục, lại là vào ban ngày, sự bề thế của nơi đây giống như càng phô trương hơn so với lần trước.
Lụa đỏ phấp phới, thảm đỏ kéo dài cả một con đường, vật dụng trang trí tinh mỹ, xa hoa toàn bộ làm bằng thủ công. Đón con dâu mới một cách long trọng như thế này, mẹ chồng Phương Nhược Lam đã cho cô nhiều
phần thể diện.
Nếu không có một biến cố nho nhỏ xảy ra.
Khi cô được đưa vào trong nhà trong để làm lễ, người làm hớt hải chạy ra nói Lục đại thiếu của nhà họ không chịu ra ngoài, một mực nhốt trong phòng. Bà Hạ Linh phải đứng lên một lúc, chắc là để khuyên nhủ. Nhưng việc vẫn không đâu vào đâu.
Ông Lục ngồi bên cạnh năm đen lại, quát lên một tiếng:
"Đi bắt ngay một con gà trống về đây."
Phương Nhược Lam run rẩy khóe miệng. Việc này cũng quá ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.
Những tưởng phong tục làm lễ cùng gà trống đã qua được cả trăm năm rồi. Ai ngờ giữa thành phố hiện đại này, trong gia tộc bề thế, tri thức này lại có thể xảy ra chuyện nực cười đến thế.
Cũng không biết phải nói sao nữa.
Gà trống rất nhanh đã được tìm đến. Mà lại là một con gà tre cảnh, lông mượt trắng muốt. Nội tâm Phương Nhược Lam càng thêm cười ngất.
(D)
Thôi được rồi, cô cũng có ngày phải làm lễ cùng gà trống.
Mà bà Hạ Linh cũng nhìn con gà trống kia rất tự nhiên, cứ thể như nó đúng là Lục Lưu Niên vậy. Bà dặn dò hai người phải chung sống ra sao. Phương Nhược Lam kính trà bố mẹ chồng, lại nhận được một phong bao đỏ. Bên trong cũng khá dày.
Dặn dò thêm chút nữa, cô được người đưa vào trong phòng.
Lục Lưu Niên ở trong một tòa nhà riêng có hai tầng. Cô được quản gia đưa vào phòng cưới ở tầng hai. Tuy không lớn bằng nhà chính, nhưng vẫn rất xa hoa. Xem ra bà Hạ Linh đối xử không tệ với con vợ trước chút
nào. Hoặc là bà ta đang diễn kịch rất giỏi.
Phương Nhược Lam ngồi đợi trong phòng. Chú rể vẫn chưa tới, nhưng cô lại đợi được mẹ chồng của mình.
Bà Hạ Linh bước vào trong phòng, ngồi xuống giường, ân cần nắm lấy tay của cô:
"Con gái, tội cho con rồi."
"Không dám, gả được cho nhà họ Lục là phúc phận của con." Cô lách sáo đáp lại.
Bà lại thở dài, trong giọng nói nồng đầm thương tiếc:
"Con đừng ngại. Nếu là mẹ, mẹ cũng không cam tâm đầu. Gả cho một người tàn tật, tâm trí không ổn định, đúng là thiệt cho con"
Rồi bà lại đổi thái độ sang tận tình khuyên nhủ:
"Chỉ cần con mang thai con của Lưu Niên rồi, vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Hai đứa nhanh chóng sinh con, vừa vui cửa nhà, lại vừa khiến con có chỗ đứng hơn. Nếu có gì không hiểu, vậy thì cứ nói với mẹ
Phương Nhược Lam gật đầu, âm thầm phân tích những câu nói của
bà.
Rõ ràng là đang kéo đồng minh. Xem ra bà mẹ kế này của cô cũng chẳng đơn giản chút nào.
Cô biết điều mà giả vờ đưa đẩy, tỏ vẻ yếu đuối:
"Vậy con cảm ơn mẹ. Nếu giữa hai vợ chồng chúng con xảy ra chuyện gì, con cũng nhất định nói với mẹ. Lúc ấy, mong mẹ có thể làm chủ cho con."
Nói xong, còn đưa tay lên quệt một ít nước ở khóe mắt.
Bà Hạ Linh thấy vậy cười đến phần khởi.
"Tất nhiên, tất nhiên rồi"
Sau đó, bà vỗ tay một cái. Có người mang theo một chiếc khay vào trong. Khay đậy lại bằng lụa đỏ, khiến cô không biết bên trong có gì.
Phương Nhược Lam vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhìn chằm chằm vào tay bà Hạ Linh. Bà ta lật chiếc khăn màu đỏ kia lên, để lộ bên trong một mảnh khăn trắng.
Khăn trinh.
Phương Nhược Lam hơi trầm mặt lại. Không ngờ nhà họ Lục lại có thể cổ hủ đến mức độ này.
Mà lại càng lo hơn là cô không biết làm thế nào để lấy được máu trinh. Chưa nói đến chú rể có động vào cô hay không, trinh tiết của cô đã mất từ lâu rồi.
Thậm chí còn mất cho người mà mình không biết là ai. Nghĩ thôi cũng thấy cay đắng.
"Con biết cái này dùng thể nào không?"
Bà Hạ Linh đưa chiếc khăn kia ra trước mặt cô, hỏi một câu.
Phương Nhược Lam nhìn chằm chằm vào thứ màu trắng đó, đưa hai tay lên đỡ, giơ cao ngang ngực, đáp lại:
"Thưa mẹ, con đã rõ."