Chương 18 Tim có chút rung động
"Lục Lưu Niên, chậm thôi!"
"Đau thật mà!"
"Câm miệng!"
Phương Nhược Lam biết Lục Lưu Niên đã cáu giận lên rồi liền biết đường mà ngậm miệng. Nhưng thật sự là đau chết cô rồi.
Lúc đánh nhau thì hăng hái sướng tay. Đến lúc chịu trách nhiệm thì lại khiến người ta phải khổ não.
Lúc đó khi hai người Phương Lan và Phương Nhược Lam chuẩn bị đánh hiệp hai thì bà Chước Dung nghe thấy tiếng động cũng xuống lầu. Phương Nhược Lam không hề lo lắng. Cô vẫn còn chút giá trị lợi dụng, ít nhất là cho đến khi ông Phương nhận được khoản tài trợ của nhà họ Lục.
Quả nhiên, bà Chước Dung vừa xuống đến tầng một đã vội quở mắng Phương Lan, rồi lại hạ mình xin lỗi cô và Lục Lưu Niên.
Lục Lưu Niên lúc đó chỉ để lại một tiếng "hư" sau đó kéo cô ra ngoài.
Vừa về đến vườn trúc, anh lập tức lôi Phương Nhược Lam bắt cô ngồi xuống giường. Anh lấy ra một đống thuốc xanh đỏ giúp cô rửa vết thương rồi bôi lên.
Nhưng Lục đại thiếu gia từ xưa đến nay nào có chăm sóc ai bao giờ. Mỗi một "đòn" anh hạ xuống đều có lực sát thương cực lớn với Phương Nhược Lam, khiến cô đau đớn muốn khóc thét.
Lục Lưu Niên biết rằng mình đã làm quá rồi, lực trên tay cũng nhẹ bớt, đến cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa bên khóe miệng cô. Phương Nhược Lam cảm nhận được ngón tay hơi thô ráp của người đàn ông lướt trên da thịt của mình, có chút ngứa. Cô nhìn anh khó hiểu.
Lục Lưu Niên lúc này mới giật mình. Anh đang làm động tác điên rồ gì thế này chứ? Để che đậy sự rối loạn của bản thân, Lục đại thiếu họ khụ một tiếng:
"Biết là đau mà còn ham đánh. Có ngày bị người ta đánh chết chưa biết chừng."
Phương Nhược Lam ôm một bên miệng sưng lên của mình. Có ai muốn đánh nhau đầu chứ! Còn không phải do anh bị bắt nạt nên mới giận
quá mất khôn à?
Cô mang theo sự ấm ức ngồi nhìn trời mây cả một ngày. Khi trời vừa chiều, Lục Lưu Niên nhận ra tình trạng của cô rất khác lạ.
Anh hốt hoảng đặt tay lên trán cô. Vầng trán nóng bừng, hai má ửng đỏ. Đây rõ ràng là triệu chứng bị sốt rồi.
"Chết tiệt!" Anh của thầm một tiếng, đỡ cô ngồi lên chân mình, điều hướng xe lăn vào trong phòng ngủ. Phương Nhược Lam đã mơ mơ màng màng không biết gì nữa. Lục Lưu Niên cũng mặc kệ nguy cơ bị phát hiện. Anh đứng lên, ôm cô đặt nhẹ nhàng trên giường.
Cô gái này rất gầy, cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi trái tim vô cảm mấy năm nay của Lục Lưu Niên phải đau lòng.
"Bố ơi... bố... Tiểu Lam lạnh lắm!"
Phương Nhược Lam chợt lên tiếng, dùng tay quờ quạng xung quanh, cho đến khi nắm được một bàn tay to lớn. Cô sờ mấy đầu ngón tay, thấy nó có chút chai sần như bàn tay trong trí nhớ mới thoải mái hừ một tiếng.
"Bố ơi.." - Cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm.
Lục Lưu Niên nhìn bàn tay của mình đang bị nắm thật chặt, không biết kế tiếp nên làm thế nào. Gỡ tay cô ra?
Có chút không nỡ.
Năm đó anh cũng trùm kín chắn như vậy, âm thầm rơi lệ, âm thầm gọi mẹ. Nhưng màn đêm dày đặc như thế, bà ấy không nghe thấy, cũng không hề đáp lại.
Cả một đêm đằng đẵng, Lục Lưu Niên năm đó mới hơn sáu tuổi, một mình dùng sự khao khát tình thân mà vượt qua.
Phương Nhược Lam cũng vậy. Cô yếu đuối đến nỗi trái tim anh có chút rung động.
Nếu anh có thể bảo vệ cô, vậy thì cũng không phải chuyện xấu.
***
Phương Nhược Lam cựa quậy trong chăn một hồi. Hơi nóng! Buổi sớm Hàng Châu thường rất lạnh, theo lý thuyết không thể nóng như vậy chút nào.
Cô chớp chớp mắt, cố xua đi cơn buồn ngủ.
Mà mở mắt ra rồi, cô lại ước rằng mình vẫn đang ngủ, hoặc là có thể tháo luôn hai mình xuống.
Lúc này trên giường không chỉ có một mình cô. Điều này cũng không đáng ngạc nhiên, vì cô và Lục Lưu Niên ngay từ ngày kết hôn đầu tiên đã ngủ chung giường. Có điều, tư thế này...
Phương Nhược Lam và Lục Lưu Niên bây giờ đang nằm sát vào nhau. Vòng tay mạnh mẽ của anh ôm vòng lấy eo cô. Mặt cô vùi sâu vào trong khoang ngực ấm áp, nghe thoang thoảng hương trầm mê hoặc.
Mà một tay của cô lại đang nắm lấy điểm đó khả nghi trên lồng ngực đó.
Ông trời ơi, cho một tia sét đánh chết con đi. Cô ngửa mặt lên mà than vãn.
Lục Lưu Niên cũng vừa mới mở mắt. Hai người nhìn chằm chằm nhau như đang thi độ gan lì. Cuối cùng anh phải thở dài nói một câu:
"Còn không mau bỏ tay ra."
Phương Nhược Lam biết mình lại làm trò ngu dốt, rụt vội tay lại. Cô ngồi dậy, miễn cưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ, khen nức khen nở.
"Hôm nay trời đẹp thật!"
Lục Lưu Niên cũng đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Trời thu hôm nay xám ngoét. Gió quật cành ngô đồng tả tơi chỉ còn lại mấy chiếc lá. Nếu như nhớ không nhầm, hôm qua còn mưa lớn nữa. Đường xá lúc này có lẽ ướt nhoét bẩn thỉu hết.
Hẳn là một ngày trời đẹp.
Anh cũng không thèm chấp nhặt làm gì, chỉ lẳng lặng ném cho cô cái chăn:
"Cẩn thận giữ ẩm. Nếu như ốm chết rồi, tôi lại mắc tội khắc thế nữa đấy"
Phương Nhược Lam đón lấy cái chăn, nhìn anh híp mắt lại mà cười.
Xem ra người đàn ông mà cô gọi là chồng này cũng không quá tệ. Mặc dù mồm miệng có vẻ khá độc địa, nhưng cũng được xem là người tốt.