Chương 22 Vụ bê bối ở trường đại học
Phương Nhược Lam hơi khó xử, nhìn vào đôi chân của Lục Lưu Niên.
Trong truyền hình hay có câu: "Trước khi người chết, ta sẽ cho người biết kẻ giết mình là ai để xuống tố tội với Diêm Vương"
Giờ anh ta không còn giấu diếm gì cô nữa, liệu có phải đang tính toán xem nên khiến cô chết thế nào cho nhanh gọn không?
Lục Lưu Niên nhìn sắc mặt của Phương Nhược Lam biến đổi nhanh chóng như tắc kè hoa, trong lòng dở khóc dở cười. Ở những lúc quan trọng nhất, lúc nào cô cũng khiến người khác phải nghẹn họng.
"Em lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì?"
Cô lắc lắc đầu.
"Không có gì. Chỉ là, chân của anh."
Lục Lưu Niên chậm rãi tiến về phía giường. Đôi chân của anh rất dài, cũng rất vững chắc, khỏe mạnh, không hề có chút dấu hiệu bị tật nào cả.
"Nhìn xem, nó có làm sao không?" - Lục Lưu Niên đã đứng trước mặt cô, nhướng mày hỏi một câu.
Cô lại biết điều lắc đầu.
Anh cười cười:
"Bảy năm trước đôi chân này quả thực bị tàn phế một lần rồi. Tôi phải trải qua một trăm linh tám lần châm cứu. Châm gần mười nghìn cây kim vào chân mới có thể đi lại bình thường thế này đấy"
Phương Nhược Lam hít sâu một hơi.
Một trăm linh tám lần châm cứu. Mỗi lần đều đau đến chết đi sống lại. Những ngày tháng đó anh ấy đã trải qua như thế nào cơ chứ?
"Có muốn nhéo thử chân tôi không?" - Lục Lưu Niên lại tiếp lời.
Cô ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
"Thử đi!"
Đồ ấm đầu!
Nếu như anh ta đã mời, Phương Nhược Lam cũng không hề khách khí nữa. Coi như trả thù lần bị cắn hôm đó, Phương Nhược Lam nhéo anh thật mạnh.
Lục Lưu Niên không hề phản ứng, nhưng hai mắt của cô đã đỏ ửng. Cô thường tỏ ra vẻ ngu dốt, nhưng lại không phải kẻ ngu dốt thực sự. Làm sao cô không hiểu anh muốn nói gì chứ.
Quả nhiên, Lục Lưu Niên lại nói tiếp một cách lạnh nhạt:
"Tôi từng nghĩ mình vĩnh viễn không thể cảm nhận được cơn đau này nữa. Thi thoảng, tôi lại phải véo mình một cái để nhắc nhở rằng mình không hề tàn tật"
Anh quay sang nhìn Phương Nhược Lam, dùng hay tay của mình nâng mặt cô lên.
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau. Cô thấy bờ môi bạc của anh mở ra đóng vào:
"Nhược Lam, em có thể giúp tôi che giấu không? Hoặc là, tôi có thể tin tưởng em không?"
Rất lâu sau này, khi không còn thị lực nữa, Phương Nhược Lam vẫn
thường nghĩ rằng:
"Trên đời này, điều tốt đẹp nhất khi tôi còn nhìn thấy chính là được chứng kiến ánh mắt đầy tin tưởng và mong chờ của anh ấy"
Cô gật đầu:
"Có thể!"
Kể từ ngày hôm ấy, cách giao tiếp giữa Phương Nhược Lam và Lục Lưu Niên có phần vi diệu.
Ban ngày trước mặt tại mắt của người ngoài, cô và anh vẫn làm bộ như không thân không thuộc. Lục Lưu Niên thà làm bạn với con mèo của mình còn hơn phải nói chuyện với cô.
Bà Hạ Linh đã nóng hết cả ruột gan, vào trong ra ngoài đều nhẩm nháy:
"Con phải nghĩ cách nào đi chứ. Hai đứa cứ như thế này thì làm sao con có thai được"
Cô chỉ cười e thẹn để ứng phó qua ngày.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, trong vườn trúc là một bầu không khí ngượng ngùng.
Trước kia hai người không có gì với nhau thì không sao. Nhưng sau hôm ở Truy Mộng Lâu đó, việc thân mật nhất giữa vợ với chồng cũng đã làm rồi. Mà thực sự thì hai người cũng chưa hề có tình cảm sâu sắc với nhau. Quan hệ thân thể thì gần mà cảm tình thì xa này khiến cô bối rối.
Lục Lưu Niên cũng hiểu được điều đó, anh ngỏ ý:
"Hay là để tôi chuyển sang phòng khác. Nếu như em không đồng ý, nhất định tôi sẽ không động vào em"
Làm sao có thể!
Như vậy thành ra cô không hiểu chuyện à?
Phương Nhược Lam thở dài cảm thán, rồi xua tay:
"Không sao, dần dần em sẽ quen ấy mà".
Ở một chỗ tối, Lục Lưu Niên cong khóe miệng lên cười trộm.
Cô gái ngốc này, nếu như không phải tôi rước em về, nhất định em sẽ bị người khác lừa bằng sạch.
Nghĩ vậy, anh lại chợt cảm thấy cáu kỉnh. Nếu như Hạ Linh không sắp xếp cho hai người lấy nhau, vậy thì giờ này cô ấy đang thuộc về ai?
Có những lần hai người cùng nằm trên giường, Lục Lưu Niên sẽ ôm lấy cô từ đằng sau để thăm dò.
"Phải lấy tôi như vậy, em có phụ lòng ai không?"
Hỏi xong mới thấy trong lòng chua loét. Dù cho cô bị ép buộc lấy mình, anh cũng nhất định không thả cô ra, khiến cho cô theo người tình
cũ.
Phương Nhược Lam nghe anh hỏi câu đó liền cứng cả người. Cô nhớ đến Lục Ngạn Xuyên, người cô từng nguyện hiến dâng tất cả cho hắn ta.
Nhớ đến đêm điên cuồng cùng người đàn ông không biết mặt. Nếu như Lục Lưu Niên biết, anh ấy có khinh thường có không?
Sự ngập ngừng này khiến sắc mặt Lục Lưu Niên càng trở nên khó coi. Anh cắt đứt lời cô chuẩn bị nói:
"Tôi không cần biết. Bất kể trong lòng em từng có ai, quên hắn ta đi. Lục Lưu Niên trên đời này chỉ có một người vợ, lại càng không cho phép Vợ mình tư tưởng đến người khác."
Phương Nhược Lam cười khổ.
Cô làm sao có thể còn nhớ đến Lục Ngạn Xuyên. Nếu nhớ, cũng chỉ là muốn băm vằm anh ta thành thức ăn cho chó mà thôi.
Chuyện cứ như vậy mà qua. Suốt mấy ngày không ai nhắc đến nữa.
Phương Nhược Lam vẫn đi dạy ở trường đại học. Lục Lưu Niên hàng ngày cho người theo dõi bảo vệ cô.
Bao nhiêu năm qua anh vẫn âm thầm nuôi dưỡng lực lượng để đầu với Hạ Linh cùng cha mình. Cô không thể ngờ đến vì sự an toàn của cô, anh có thể làm được đến mức này.
Hôm nay, khi Phương Nhược Lam vừa vào trường, đến khoa dương cầm, không khí trong khoa có chút không đúng.
Sinh viên vẫn chào cô, những vừa quay lưng đã nói nói cười cười.
Một học sinh lén lút đưa vào trong tay cô hai ba tấm ảnh.
"Phó giáo sư, sáng sớm nay có người gửi đến từng bàn của sinh viên mấy tập ảnh thế này. Việc này làm lớn đến tai ban chủ nhiệm khoa luôn rồi."
Phương Nhược Lam đón lấy mấy tấm ảnh kia. Chất lượng ảnh chụp rất rõ. Mà nhân vật chính trong đó chính là cô.
Váy xanh gợi cảm bị nhốt trong lồng, áo quần rách tươm, cùng một cô gái khác ôm hôn, trong ánh mắt lại tràn đầy sự mê say.
Phương Nhược Lam cảm nhận được tim mình bị thít chặt.
Cả sự nghiệp của cô có khả năng bị những tấm ảnh này phá hủy hoàn toàn.
Mười năm cố gắng của cô sắp trở thành vô ích rồi.