Chương 21 Lần đầu tiên
Phương Nhược Lam mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn cảm nhận được mang ra xe như thế nào, rồi lại được đưa vào một căn phòng khác như thế nào.
Căn phòng lần này không xa hoa như ở Truy Mộng Lâu. Cách trang trí hơi trầm mặc, mùi hương trầm thoang thoảng dễ chịu.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Anh ta cúi người xuống, ngập ngừng:
"Nhược Lam... Thuốc của Truy Mộng Lâu không có thuốc giải. Nếu như muốn giải."
Nếu như muốn giải phải quan hệ nam nữ.
Cô tự động điền nốt phần người đàn ông còn chưa nói hết.
Thứ thuốc chết tiệt này.
"Tôi... tôi có chồng... Anh có thể đưa tôi về nhà được không?"
Dù cho cô và Lục Lưu Niên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng anh ta vẫn là người mà cô phải tôn trọng.
Dù cho có đưa cô về nhà họ Lục, anh ta cũng chưa chắc đồng ý quan hệ với cô.
Niên Ngạc bật cười, anh cúi người xuống, để hơi thở phả bên mạn tại
CÔ:
"Nếu như là chồng em, em sẽ đồng ý cho anh ta sao?"
Làn da từ tai đến xương quai xanh của Phương Nhược Lam đỏ bừng lên do bị hơi thở nam tính kích thích. Cô ngâm lên một tiếng mềm mại như tơ, khiến cho yết hầu của Niên Ngạc giật giật.
Người phụ nữ này rõ ràng là yêu tinh mê hoặc người.
Anh ta lúng túng cởi đi chiếc váy vướng víu trên người cô. Trong phòng hơi lạnh, khiến làn da vừa tiếp xúc với da thịt hơi run rẩy.
Niên Ngạc ngắm cô từ đầu đến cuối.
"Xin lỗi!" - Phương Nhược Lam lại nghe thấy giọng nói từ tính cách tại mình rất gần. Ngay sau đó, cô bị cơ thể nam tính bao trùm lấy.
Mặt nạ hồ ly đã bị tháo ra. Đằng sau tầng mặt nạ kia là gương mặt mà cô từng gặp một lần.
Tóc bạch kim?
Đây không phải là người đã cứu cô từ trong biển lửa hay sao?
Tay Niên Ngạc bắt đầu hành động, lướt trên những mảng da thịt của Phương Nhược Lam, đốt lên lửa tình mãnh liệt.
Cô cong người lên, các ngón chân bấu chặt vào ga giường, phản kháng một cách yếu ớt.
"Đừng mà... Xin anh... Tôi thực sự có chồng rồi"
Niên Ngạc dừng lại trong thoáng chốc. Anh thở dài, cúi xuống nói thứ gì đó khe khẽ bên tai Phương Nhược Lam. Cô mở to mắt ngạc nhiên, mấp máy môi:
"Anh đúng là.."
Nửa cầu còn lại đã được thay bằng tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Niên Ngạc chuyển môi từ bên tai xuống cần cổ của Phương Nhược
Lam, kích thích phần da thịt đã ửng đỏ. Còn một tay của anh đã luồn xuống bên dưới đồi cỏ thơm, tiến vào nơi bí ẩn nhất trong cơ thể người phụ nữ.
Ngón tay thô ráp cọ vào nơi mẫn cảm, khiến cho nước suối nguồn rỉ ra, ướt đẫm cả tay người đàn ông.
Nhận thấy cô đã sẵn sàng, Niên Ngạc bắt đầu cởi đi quần áo trên người mình. Vật nam tính giữa chân đã cứng rắn. Anh ghé sát vào tai Phương Nhược Lam, nói lời hứa hẹn
"Nằm yên, giao cho anh là được rồi"
Sau đó, từ từ kết hợp.
Phương Nhược Lam đã bị phá thân một lần. Nhưng lần đó cũng cách đây gần một tháng rồi. Lần kết hợp này vẫn mang đến cho cô sự thống khổ bị xé rách. Niên Ngạc VỖ VỖ trên lưng cô. Hai người môi lưỡi gắn bó, thực hiện một nụ hôn sâu.
Thuốc của Truy Mộng Lâu có tác dụng rất đặc biệt. Khi dùng nó trên người phụ nữ, người đàn ông cũng sẽ bị mê hoặc. Mà khi hai người kết hợp, sự vui sướng sẽ được nhân lên gấp chục lần.
Phương Nhược Lam và Niên Ngạc rất nhanh đã tìm thấy khoái cảm. Hai người quấn quýt dây dưa, dùng toàn bộ sự nhiệt tình dành cho đối phương.
Đêm, dần dần sâu.
***
Sáng hôm sau.
Niên Ngạc tỉnh dậy trước Phương Nhược Lam.
Anh bước xuống giường, tiến đến tấm gương trên tủ quần áo.
Bàn tay lần lần đằng sau tai, Niên Ngạc kéo đến "roẹt" một cái.
Một chiếc mặt nạ da người bị kéo ra, để lộ gương mặt cương nghị và lạnh lùng.
Gương mặt của Lục Lưu Niên.
Hôm qua khi Phương Nhược Lam mở phần gọi điện, ngón tay của cô đã vô tình lướt đến số của anh. Lục Lưu Niên nghe máy, cũng đồng thời nghe thấy cô đang chống cự với kẻ bắt cóc.
Nhưng lúc đó anh đang ở Thượng Hải.
Lục Lưu Niên dùng tốc độ nhanh nhất trở về Hàng Châu, dùng khuôn mặt của Thẩm Hoắc đến thách đấu cùng người mua được Phương Nhược Lam. Cuối cùng cũng đã giành được cô trở về.
Anh quay lại nhìn cô gái đang ngủ thiếp đi trên giường.
Không thể phủ nhận được Phương Nhược Lam là một người con gái đẹp, đẹp đến rạng rỡ. Từ trước đến nay, điều đó không hề có ý nghĩa gì với Lục Lưu Niên cả. Phụ nữ đối với anh, không nên dính vào thì hơn.
Đời này của Lục Lưu Niên dính vào hai người phụ nữ. Một người phụ nữ mang hương quế dịu ngọt cùng anh triền miên trong khách sạn gần một tháng trước. Anh không biết mặt cô ta, chỉ nhớ được một mùi hương đặc trưng ấy.
Hôm ấy, anh dùng thân phận Niên Ngạc tham gia một buổi tiệc, đến khi về phòng mới biết mình bị người nào đó chuốc thuốc.
Lục Lưu Niên dùng nước lạnh ngâm mình để kìm nén tác dụng của thuốc. Nhưng thật không ngờ khi anh đã bình ổn rồi, đến nửa đêm lại có một người phụ nữ xuất hiện trên giường.
Người đàn bà đó quả thực đã khiến anh phát điên.
Anh muốn giết cô ta, nhưng lại bị mùi hương kia mê hoặc. Hai người làm việc thân mật nhất giữa vợ và chồng. Rồi sáng hôm sau, cô gái kia hoàn toàn biến mất, chỉ để lại những giọt máu lấm tấm trên ga đệm.
Thì ra đó là lần đầu tiên của cô ấy.
Lục Lưu Niên trầm mặc nhìn màu đỏ chói mắt ấy thở dài. Hôm qua cô ấy luôn miệng gọi "Lục Ngạn Xuyên", có lẽ đã nhầm anh với tình nhân của mình rồi.
Mặc dù không hề có tình cảm gì, nhưng bị coi là thế thân cho người khác, điều này cũng khiến đại thiếu gia nhà họ Lục khó chịu một thời gian dài.
Người thứ hai, chính là Phương Nhược Lam.
Lần này không phải là người con gái giấu mặt nào nữa, mà là vợ của anh, mặc dù hôn lễ giữa hai người vốn chỉ là sự sắp đặt của Hạ Linh,
Trên người cô ấy cũng mang hương quế dịu ngọt.
Không hề quyến rũ như người phụ nữ kia, ở Phương Nhược Lam tỏa ra một loại hơi thở trong sáng và tích cực. Cô rất thiện lương, đôi khi bất cần, nhưng luôn tin tưởng ở sự tốt đẹp của thế gian. Cô không mưu kế, nhưng cũng không phải là người ngu dốt, biết lừa gạt, biết giả vờ để có thể sống sót.
Lục Lưu Niên chẳng biết tự lúc nào đã dần chấp nhận Phương Nhược Lam xuất hiện trong cuộc sống của mình, thậm chí nảy sinh ra ý muốn bảo vệ cô ấy trọn đời.
Người con gái này không hề mạnh mẽ chút nào, nhưng cô ấy lại sẵn sàng bảo vệ anh. Bị đánh đến nỗi bầm dập mặt mày, vẫn thản nhiên mà nói rằng:
"Lâu rồi mới đánh nhau, thật sướng tay"
Giả bộ mạnh mẽ như thế, thật khiến cho người khác phải đau lòng.
Đó là lý do mà anh đã hớt hải từ Thượng Hải trở về Hàng Châu ngay trong đêm.
Trong khi Lục Lưu Niên vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Phương Nhược Lam nằm trên giường cũng đã tỉnh. Cô nhìn anh đứng trước gương một hồi, không biết có nên gọi hay không.
Đàn ông soi gương gì mà lắm vậy?
Soi nhiều như thế trên mặt có mọc ra một đóa hoa không?
"Lục đại thiếu.." - Cô ngập ngừng gọi một tiếng.
Hôm qua trước khi hai người ân ái, anh đã nói rằng mình chính là Lục Lưu Niên. Vì vậy mà cô mới đồng ý cùng chung chăn gối cùng anh để giải tác dụng của thuốc.
Nhưng nói thật vừa hôm qua làm chuyện đó cùng với một gương mặt khác, nay lại nhìn thấy mặt của chồng mình, cô vẫn có chút rối bời.
Lục Lưu Niên quay đầu lại, thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ da người kia. Trong đáy mắt anh lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Nếu có thể, hôm qua anh cũng không muốn cùng vợ mình làm chuyện đó trong khuôn mặt của người khác. Nhất là tên đó còn là Thẩm Hoắc. Nhưng mặt nạ phải đến sáng mới có thể cởi ra, mà Phương Nhược Lam không thể chờ lâu đến thế.
Cả hai người đều im lặng, không khí có phần trầm mặc.
"Lưu Niên!" - Anh chợt lên tiếng.
Phương Nhược Lam ngạc nhiên mở to mắt. Cô sợ mình nghe nhầm.
Nhưng Lục Lưu Niên lại rất nghiêm túc đáp lại:
"Từ nay em có thể gọi tôi là Lưu Niên"
Bởi vì tôi đã chấp nhận em là người phụ nữ đứng bên cạnh mình mãi mãi.