Phương Nhược Lam mang theo tâm trạng rối bời trở về vườn trúc. Lục Lưu Niên đã đợi sẵn có ở cửa phòng. Anh kéo tay cô, xem xét từ đầu đến cuối:
"Sao rồi, bọn chúng có làm khó em không?"
Cô cố gắng làm ra vẻ trấn định:
"Họ còn có thể làm gì em cơ chứ? Bà Hạ Linh còn muốn lấy lòng em nữa kia mà".
"Cũng phải!" Thấy cô không có gì khác thường, Lục Lưu Niên mới yên tâm.
Nhưng Phương Nhược Lam không thể yên tâm chút nào. Lục Chẩn giống như con rắn độc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, khiến cô không thể nào thở nổi.
Lại còn đứa con trong bụng.
Cô ghét cay ghét đắng nó, lại càng ghê tởm nếu như đó là con của Lục Chẩn. Nhưng bản năng người mẹ không cho phép cô bỏ nó.
Dù gì đứa trẻ này cũng mang một nửa dòng máu của cô. Hơn nữa, có thể thể nó là đứa con duy nhất.
Nhưng rõ ràng nó không phải là con của Lục Lưu Niên. Nếu giữ lại đứa trẻ, nhà họ Lục sẽ lấy nó để áp chế anh ấy, thậm chí còn đẩy người đàn ông này vào nguy hiểm
Phương Nhược Lam trở nên rối bời. Cô bị cuốn vào một vòng xoáy,
không thể nào tìm ra lối thoát.
Cô vào trong phòng sách của Lục Lưu Niên. Căn phòng không lớn lắm, chỉ có vài cuốn sách. Một chiếc bàn tròn với hai chiếc ghế mây để ngồi đọc sách. Ngoài ra cũng chỉ còn mấy chậu cây cảnh. Anh không cho phép người khác bước vào nơi này, Phương Nhược Lam là ngoại lệ.
Cô lôi một chiếc khung ảnh từ ngăn kéo của Lục Lưu Niên ra. Đằng sau lớp kính trong suốt là một bức tranh cũ nát vàng ố. Lần trước bởi vì bị cô giẫm vào, phần giấy đã nát tươm, không còn nhìn rõ người trong bức tranh là ai nữa.
Đây là điều cô vẫn cảm thấy có lỗi với anh.
Nếu như cô đoán không nhầm, người trong bức ảnh này là bà Niên Hoa, mẹ ruột của Lục Lưu Niên, cũng là mẹ chồng cô.
Thôi đi, đây là việc cuối cùng cô có thể làm cho anh rồi.
***
"Tiểu Lam, tôi nhớ em!"
Phương Nhược Lam lạnh nhạt lắng nghe tiếng người đàn ông đang nói trong điện thoại, mày cau thật chặt.
"Ở đâu?"
"Tôi ở cách vườn trúc không xa, chỉ cần nhìn từ cửa phòng em, thế nào cũng thấy."
Cô cúp máy, nhìn về phía giường. Lục Lưu Niên đã ngủ say.
Khoác lên mình một chiếc khăn lụa mỏng, cô cẩn thận đẩy cửa xuống lâu.
Quả nhiên Lục Chẩn đã đứng dưới lầu, cách vườn trúc không xa. Hắn
ta nhìn thấy cô, ánh mắt sáng rực:
"Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Giờ là mùa xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh lắm"
Phương Nhược Lam thầm khinh bỉ trong lòng. Thủ đoạn trêu chọc phụ nữ của hắn vẫn không thay đổi, vẫn cái dáng vẻ dịu dàng lịch lãm chó chết ấy.
Không biết rằng tại hắn ta ngu, hay nghĩ rằng cô bị ngu.
Phương Nhược Lam cũng ngả ngớn đáp lại:
"Vì tiểu Lam biết rằng Ngạn Xuyên sẽ đau lòng."
Lục Chẩn cảm giác như đầu quả tim mình đang run lên. Người phụ nữ này quá đỗi hấp dẫn. Tại sao trước đây hắn lại không nhận ra vẻ đẹp quyến rũ này của cô chứ.
Vừa nghĩ, ánh mắt hắn vừa thêm sâu. Bàn tay mạnh mẽ không những vuốt ve bên cổ của cô.
Phương Nhược Lam bật cười, tránh khỏi bàn tay kia.
"Ngạn Xuyên, đừng đùa. Nơi này là nơi ở của anh trai anh đấy! Anh thực sự muốn cùng chị dâu của mình làm chuyện đó ở đây sao"
Lục Chấn nhớ lại điều gì đó, sự mê say trên mặt rút đi. Hắn ta chỉnh lại cổ áo, nói bằng giọng lạnh nhạt:
"Cô suy nghĩ về vấn đề đó."
Chưa chờ hắn nói xong, Phương Nhược Lam đã cắt lời:
"Tôi đồng ý!"
Đầu mày của Lục Chẩn khẽ nhấc:
Thẩm Hoắc dựa vào một thân cây, nhìn Lục Lưu Niên khiêu khích:
"Lục đại thiếu à, trên đầu anh có cái sừng thật to đấy. Cưới loại người ai cũng có thể làm chồng như cô ta, xem ra rất kích thích nhỉ. Nửa đêm cũng có kịch hay!"
Lục Lưu Niên vặn gãy nhánh cây trong tay mình, trong đáy mắt là sự hận thù đáng sợ.
"Muốn phản bội tôi? Những kẻ phản bội đều đáng chết!"