Chương 890: Thần linh
Cho dù bà lão là người như thế nào, dân tộc thiểu số hay dân tộc Hán bình thường cũng chẳng sao, trải qua chuyện kỳ lạ vừa rồi, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.
Dùng mấy cây châm bạc đâm vào bóng cũng có thể cố định cơ thể, cũng quá kinh dị rồi đó?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mọi người đều rất ngạc nhiên, những người dân tộc thiểu số xung quanh cũng không dám động đậy.
Đây là đại sư gì vậy?
Người có bản lĩnh như vậy chắc chắn không phải là người bình thường, thần linh à!
Người đàn ông trước mặt, đột nhiên xông tới, quỳ trước mặt Tần Lâm.
Sau đó, một số người mặc đồ dân tộc thiểu số đều lần lượt quỳ xuống đất, xông đến chỗ Tần Lâm, không ngừng dập đầu bái lạy.
Bây giờ mọi việc đã rõ ràng, tất cả mọi người đều biết bà lão này không phải là người dân tộc thiểu số, cũng không phải bị máy ảnh lấy mất linh hồn, chỉ là bị người khác xúi giục mà thôi.
Mọi người nhìn về phía Smith với ánh mắt phẫn nộ, tên ngoại quốc này thật quá đáng, năm lần bảy lượt lấy văn hóa của người Hoa Hạ ra bắt nạt bọn họ.
Dù gì cũng là đối tác hợp tác, ngọn lửa tức giận trong lòng những người này không thể đè nén được nữa.
“Smith! Anh quá đáng lắm?”
“Đúng đấy, tưởng Hoa Hạ chúng tôi không có ai sao? Bắt nạt chúng tôi sao? !”
“Hừ, anh Tần là khách quý của Mỹ phẩm Tầng Vân chúng tôi đấy, anh làm như vậy đã suy nghĩ đến việc quan hệ hợp tác với chúng ta chưa?”
“...”
Có một số người biết Tần Lâm là ‘ông chủ’ của Mỹ phẩm Tầng Vân, cho nên Smith làm như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai công ty.
Tần Lâm cười lạnh, rút mấy cây châm bạc dưới đất lên, sau đó vỗ vào vai bà lão.
Đột nhiên, bà lão trở lại trạng thái bình thường, cánh tay cũng cử động lại được, lập tức bà lão quỳ xuống dưới chân Tần Lâm, cung kính lạy ba cái.
Trong mắt bà lão, Tần Lâm đã trở thành vị thần thực thụ.
Bà lão đứng dậy, trợn mắt nhìn Smith, vẻ mặt dữ tợn.
“Đồ khốn! Dám sai khiến tôi sỉ nhục thần linh! Cậu sẽ chết không được tử tế đâu!”
Nói xong, bà lão lôi ra một tập tiền đáp thẳng vào mặt Smith.
“Trả số tiền bẩn thỉu này cho cậu!”
Xem ra Smith đã dùng hai mươi nghìn tệ để mua chuộc bà lão, nhưng không ngờ sau đó bà lão lại tưởng Tần Lâm là thần hiển linh, lập tức trả lại hai mươi nghìn tệ.
Smith không đề phòng bị đập thẳng vào mũi, mũi và miệng lập tức chảy máu, anh ta ôm miệng chửi bới.
“Bà lão thối tha! Bà muốn chết à!”
Smith hét lên như vậy lập tức khiến mọi người tức giận, mấy người mặc quần áo dân tộc thiểu số lập tức xông tới khiêng Smith lên.
Mấy người đồng nghiệp và trợ lý đều sợ hết hồn.
“Làm cái gì vậy! Các người làm cái gì vậy, mau bỏ tổng giám đốc của chúng tôi xuống!”
Mấy người này là người dân tộc thiểu số, mặc dù Smith có tiền có thế nhưng ở trong thành phố cổ này, không phải anh ta muốn nói gì cũng được, điều này được gọi là phép vua thua lệ làng.
Một đám người lũ lượt không biết đi đâu.
Mọi người ở mỹ phẩm Tâng Vân thấy vậy, vội vàng trở lại xe, không quan tâm bọn họ nữa.
“Xem ra phải suy nghĩ lại về việc hợp tác với ông ty của Smith rồi”.
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, kiểu nhân phẩm như tổng giám đốc của bọn họ, muốn hợp tác nhất định phải cẩn thận.
Trên đường về, Hồ Gia Hân hỏi nhỏ.
“Lão Tần, rốt cuộc anh là người thế nào? Vừa rồi có chuyện gì thế?”
Thật ra những người khác vô cùng tò mò, vừa nãy Tần Lâm châm cứu vô cùng lợi hại, cố định được cả bóng của bà lão.
Đây không phải là kỹ thuật mà bác sĩ bình thường có thể làm được đâu nhỉ?
Tần Lâm cười thần bí: “Cô muốn biết à? Có muốn thử không?”
Hồ Gia Hân ngây người, khuôn mặt tỏ vẻ ám muội.
“Được, về phòng rồi thử, cố định tôi xong thì anh muốn làm gì thì làm phải không?”
Lời nói và giọng điệu của Hồ Gia Hân kết hợp với thân hình nóng bỏng của cô ấy, e là sẽ khiến bất cứ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được.
Đến Tần Lâm cũng không kiềm lòng được, nhìn cô lâu hơn, sau đó nói.
“Tôi chẳng có ma thuật gì cả, chỉ là tôi điểm huyệt bà lão đó, sau đó giả thần giả quỷ một lát mà thôi”.
Bây giờ Hồ Gia Hân mới vỡ lẽ, thì ra là như vậy, Tần Lâm là thần y, điểm huyệt chẳng phải chuyện gì khó.
Trong lúc bà lão không chú ý liền điểm huyệt, sau đó khiến bà lão bất động.
Tiếp đến, Tần Lâm giả vờ cắm mấy cây châm bạc xuống đất, giống như cố định bóng của bà ấy vậy.
Thật ra là bà lão đã bị điểm huyệt, kinh mạch bị chặn không thể cử động được, căn bản không phải là linh hồn bị cố định hay gì cả.
Trong nháy mắt Tần Lâm khiến mọi người đều tin đó là thật.
“Lão Tần, anh xấu quá đi!”
Hồ Gia Hân nghĩ đến dáng vẻ ban nãy của Smith cảm thấy rất thú vị, đúng là đáng đời, kết cục của anh ta chắc chắn sẽ rất thảm hại.
Tần Lâm cười nhạt, cũng không nói gì, anh cũng chẳng định đối phó với Smith, nhưng tên Smith lại hơi quá đáng, cho nên Tần Lâm mới không khách khí.
Hồ Gia Hân cười nói.
“Đúng rồi, chắc sau khi về Thanh Thanh vẫn còn phải bận việc đấy, anh đi với tôi có chút việc nhé!”
Tần Lâm chau mày, cô Hồ Gia Hân này sao lại rảnh vậy nhỉ?
Cũng là tổng giám đốc, là Liễu Thanh Thanh người ta bận bù đầu, còn Hồ Gia Hân thì giống như ngày nào cũng rảnh rỗi vậy.
Tần Lâm nói: “Dù gì tôi cũng là bạn trai của Thanh Thanh, suốt ngày đi với bạn thân của cô ấy có chút không ổn?”
Tục ngữ có câu, phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân, Tần Lâm và Hồ Gia Hân thân thiết như vậy có chút không ổn thì phải?
Hồ Gia Hân tỏ vẻ nghiêm túc.
“Có vấn đề gì sao? Chúng ta trong sạch mà? Chẳng lẽ lại bị nghi ngờ? Trừ khi anh có ý gì với tôi?”
Tần Lâm liếc cô ấy một cái: “Cô nghĩ nhiều rồi”.
Hồ Gia Hân cười: “Nếu không có ý gì với tôi, chúng ta trọng sạch thì sao phải chột dạ? Anh nói thử xem?”
Mặc dù lời nói của Hồ Gia Hân rõ là ngụy biện nhưng cũng rất có lý, nếu Tần Lâm cứ né tránh cô ấy thì cô ấy lại tưởng anh đang yêu thầm cô ấy mất.
“Được, cô nói xem, đi đâu?”
Hồ Gia Hân đáp: “Tôi muốn tham gia một buổi tiệc ở trên du thuyền, anh là bạn đi cùng tôi nhé?”
Tần Lâm gật đầu: “Được”.
“Vậy anh đi thay quần áo đi, bộ quần áo này của anh không được đâu”.
Mặc dù bây giờ Tần Lâm mặc đồ bình thường, nhìn trông cũng phóng khoáng lịch sự, nhưng nếu để tham gia một buổi dạ tiệc kiểu trang trọng thì không hợp.
“Anh có âu phục không?”
Tần Lâm gật đầu: “Có, bây giờ tôi sẽ đi thay”.
Nói xong, hai người lái xe về nhà Tần Lâm lấy quần áo.
Sau đó lại lái xe ra bến tàu, chiếc du thuyền vô cùng đẹp này có tên là Marie.
Có thể nói Marie là chiếc du thuyền trang trọng nhất thời điểm hiện tại, đến cả Hồ Gia Hân cũng phải sáng mắt.
“Lão Tần, anh đã đi du thuyền nào đẹp như thế này chưa?”
Tần Lâm cười, nhưng không nói gì.
Đừng nói là du thuyền, đến phiên bản sao chép tàu Titanic đỉnh cao nhất anh cũng ngồi rồi.
Lúc đầu theo sư phụ chữa bệnh, từng chữa cho một tỷ phú siêu cấp, chuyên sản xuất du thuyền, người đó còn tặng cho anh một chiếc du thuyền, nhưng chiếc du thuyền đó cũng lâu lắm rồi, Tần Lâm cũng quên mất trông nó như thế nào.
Bây giờ chiếc du thuyền đó ở đâu anh cũng không rõ, chắc là đang đỗ ở một bến tàu nào đó chăng.
Tần Lâm cũng không biết chiếc du thuyền của mình đã biến thành cái dạng gì rồi, tài sản của anh nhiều quá anh cũng chẳng nhớ nổi.
-----------------------