Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đầu hàng?  

             Không kịp nữa rồi em ơi, sao không làm từ sớm đi?  

             Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên, quyền cước không có mắt, đây cũng chẳng phải chỗ chơi của trẻ con, anh muốn dạy tôi một bài học thì tôi phải giúp anh công khai chứ.  

             Người khác bắt nạt mình mà còn để chơi trò nhân từ hay sao?  

             Xin lỗi nhé, anh đây không làm được!  

             Mặc dù Khâu Vân Trạch đã lui hết mức có thể, nhưng nắm đấm của Tần Lâm vẫn giáng xuống thẳng vào ngực hắn.  

             Bịch...  

             Một cú đấm giáng xuống, Khâu Vân Trạch lập tức cảm thấy như đang bị một tảng đá đập vào ngực, vô cùng đau đớn, sắc mặt hiện lên vẻ đau đớn tột cùng.  

             Khâu Vân Trạch lùi về sau với vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng tràn đầy tức giận và kinh hãi, không ngờ Tần Lâm lại có thực lực như vậy, lại còn không thèm nói lý lẽ, hắn đã đầu hàng rồi mà anh vẫn ra đòn khiến hắn bị thương.  

             “Khâu sư huynh!”  

             “Huynh không sao chứ? Khâu sư huynh!”  

             “Phụt...”  

             Sau khi chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng Khâu Vân Trạch cũng không thể kìm được, lập tức phun máu, vẻ mặt u ám, ngay cả hai chân cũng run lên, gần như không thể đứng vững.  

             Quá sơ suất rồi!  

             "Tần Lâm, cậu có ý gì? Khâu sư huynh đã chịu thua rồi, vậy mà cậu còn ra tay tàn nhẫn như vậy sao, cậu có ý gì đây?”  

             Mọi người đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, khóe miệng tràn đầy phẫn nộ.  

             “Khâu sư huynh của các cậu chết không nổi đâu, chút thương tích này so với người học võ thì chỉ là vết thương ngoài da mà thôi”.  

             Lăng Dật Nhiên mỉm cười, khiến Khâu Vân Trạch suýt chút nữa lại phụt máu.  

             "Vậy thì sao? Các người cũng muốn đấu với tôi à? Nào, mau đến đây, hay là tôi ra tay trước?"  

             Tần Lâm chỉ vào hai người bên cạnh Khâu Vân Trạch rồi nói.  

             “Cậu...”  

             Bọn họ chỉ nói cho sướng miệng thôi, nếu thật sự phải đánh với Tần Lâm thì có lẽ bọn họ sẽ bị đánh đến mức bò ra đất mất.  

             "Đã nói là để ma sát lẫn nhau, nói là quyền cước không có mắt, kỹ năng không bằng mà còn định đổ lỗi cho người khác sao?"  

             Tần Lâm không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy giễu cợt.  

             "Cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu, Tần Lâm, chúng ta cùng chờ xem!"  

             Khâu Vân Trạch nghiến răng nói.  

             "Thì ra anh đã có cách đối phó với Khâu Vân Trạch rồi, còn cần tôi phải lo nữa à. Hừm”.  

             "Chẳng phải tôi chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học thôi sao? Tiểu sư thúc đừng lo, tôi biết chừng mực mà”.  

             Đây mới là điều mà Tần Lâm thực sự muốn, nếu không có ai tới thách đấu với anh thì ngược lại anh sẽ cảm thấy không thoải mái.  

             “Tôi phải đi nghỉ rồi đây, mệt chết đi được, hớ hớ”.  

             Tần Lâm ngáp rồi lắc đầu.  

             Ngay khi anh định trở về động huyệt để nghỉ ngơi, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt Tần Lâm.  

             “Là tỷ? Tỷ đến đây làm gì?”   

             "Như Tuyết, tại sao cậu lại ở đây?"  

             Lăng Dật Nhiên cau mày, Diệp Như Tuyết cũng coi như một trong số những người bạn của cô, mặc dù có thân phận cách biệt nhưng hai người lại không để tâm lắm.  

             “Dật Nhiên, cậu cũng ở đây à?”  

             Diệp Như Tuyết kinh ngạc nhìn cô, không ngờ Lăng Dật Nhiên lại ở cùng Tần Lâm, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?   

             “Gần đây tớ hay giúp Tần Lâm khám bệnh”.  

             Lăng Dật Nhiên cười gượng gạo, ngay cả Tần Lâm cũng suýt bật cười.  

             "Vậy cậu đến tìm Tần Lâm làm gì?"  

             "Hình như bố tỷ  muốn đại sư huynh đối phó với đệ đấy Tần Lâm, tuyệt đối đừng đánh, đệ căn bản không phải là đối thủ của huynh ấy đâu”.  

             Vẻ mặt Diệp Như Tuyết rất nghiêm túc, có vẻ cô vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Tần Lâm.  

             "Cái gì? Cậu là nói Âu Dương Chấn Vân xuất quan rồi à?”  

             Lăng Dật Nhiên cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Như Tuyết.  

             Âu Dương Chấn Vân là đệ tử số một của Diệp Toàn Cơ, anh ta cũng là người có tài năng và thực lực nhất, nghe nói trong lần bế quan vừa rồi, anh ta đã được xếp vào top năm đệ tử mạnh nhất, nhưng có mạnh bao nhiêu đi nữa thì ở trong đời đệ tử thứ ba cũng không có ai dám khiêu khích anh ta.  

             Tần Lâm chợt nhíu mày, đại đệ tử của nhị sư bá à?  

             "Đúng vậy, thực lực của Âu Dương sư huynh mạnh hơn Khâu Vân Trạch rất nhiều, tỷ nghe nói đệ đã đánh bại Khâu Vân Trạch rồi nhỉ, nhưng đệ không thể so với Âu Dương Chấn Vân được. Năm đó Âu Dương sư huynh đã được sư tổ dạy dỗ, sư tổ nói rằng sau này Âu Dương sư huynh sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất ở Côn Luân”.  

             Diệp Như Tuyết trầm giọng nói.  

             Cô ấy làm vậy cũng đồng nghĩa với việc phản bội cha mình.  

             Dù sao Tần Lâm cũng khá tò mò về Âu Dương Chấn Vân này, đệ tử mạnh nhất trường của nhị sư bá, có vẻ như ông ta đang định dùng sát thủ của mình để đối phó với anh.  

             "Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không chùn bước đâu, nếu nhị sư bá đã muốn xử lý tôi, vậy thì hãy quang minh chính đại một chút, Tần Lâm tôi không sợ những kẻ tiểu nhân như thế, công lý sẽ tồn tại mãi mãi!”  

             Tần Lâm trầm giọng nói.  

             "Bố tỷ không phải tiểu nhân, Tần sư đệ, đệ đừng có ác ý như vậy, tuy tỷ không biết tại sao bố lại đối xử với đệ như vậy, nhưng ông ấy không phải người như thế đâu”.  

             Diệp Như Tuyết có chút ngượng ngùng nói, dù sao Diệp Toàn Cơ cũng là bố của cô.  

             "Bố tỷ thù hằn tôi là vì chuyện của bố tôi, vậy nên ông ta mới trút hết lửa giận lên người tôi, không ngừng để cho các sư huynh đệ đối phó tôi, muốn đá tôi ra khỏi núi Côn Luân, đây mới là đúng ý của ông ta”.  

             Tần Lâm cười khẩy.  

             Sắc mặt Diệp Như Tuyết bỗng trở nên khó coi, hoặc là Tần Lâm đã nói đúng, có thể do bố cô đã quá nhỏ nhen.  

             "Như Tuyết nói đúng đấy, lần này anh không được tùy tiện như vậy nữa, Tần Lâm, anh không biết Âu Dương Chấn Vân đáng sợ như thế nào đâu, cô ấy nói cho anh nghe những điều này là vì muốn tốt cho anh, nếu như anh đấu với Âu Dương Chấn Vân thì sẽ sống chết khó lường, tên này mạnh hơn Khưu Vân Trạch rất nhiều, anh khó mà thoát khỏi hiểm nguy”.  

             Lăng Dật Nhiên cũng khá lo lắng, không cần biết Tần Lâm mạnh đến đâu, trong mắt bọn họ thì anh cũng chỉ là người mới vào núi mà thôi.  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK