Chương 409: Bất động sản Lâm Khoa
Tất cả các tủ thuốc đều bị đập nát, những loại thuốc Đông y quý giá bên trong đều bị lấy mất, còn những loại rẻ tiền thì vứt đầy trên mặt đất tạo thành một đống lộn xộn.
Tần Lâm thấy vậy, vẻ mặt liền trầm xuống, y quán Hiên Viên là tâm huyết của anh, bây giờ bị người ta phá hoại như thế này đương nhiên trong lòng anh vô cùng tức giận.
"Tránh ra!"
Một tiếng hét chói tai vang lên làm mọi người đều sợ hãi, tự động tránh sang một bên để tạo thành một lối đi.
Tần Lâm bước tới, Diệp Vãn Nhi và những người khác mừng rỡ.
"Anh Tiểu Lâm! Anh không sao là tốt rồi!"
Tần Lâm gật đầu, quay người lại, nhìn đám người đang đập phá, lạnh lùng nói.
"Ai bảo các người đến đây phá dỡ y quán?"
Một người đàn ông đứng dậy, trong tay đang cầm một chiếc búa nói: "Tôi là đội trưởng đội phá dỡ Ngô Phong, chúng tôi là người của bất động sản Lâm Khoa, chúng tôi muốn thu hồi căn phòng này".
Tần Lâm cười lạnh: "Bất động sản Lâm Khoa? Căn phòng này tôi đã trả tiền hết rồi, các người có tư cách gì để thu hồi?"
Ngô Phong ngây người một lát, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
"Anh nói trả hết rồi sao? Có bằng chứng không? Nói cho anh biết, đừng có cản tôi, nếu không lát nữa anh có bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!"
Nói xong, Ngô Phong vung búa lên, hù dọa mọi người.
Chiếc búa vung tới trước mặt Tần Lâm, mặt anh không biết sắc, đột nhiên giơ tay ra, bắt lấy chiếc búa, mạnh mẽ bẻ chiếc búa sắt to bằng cánh tay thành hai đoạn!
Cảnh tượng trước mặt đúng là khiến tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, ai cũng trợn mắt há miệng không tin vào mắt mình!
Tần Lâm ném chiếc búa xuống đất kêu uỳnh uỳnh, dọa mọi người đều lùi về sau nửa bước.
Đỉnh vãi chưởng, búa sắt to như vậy, mà dùng tay không bẻ gãy?
Sắc mặt Ngô Phong trắng bệch, không ngờ lại động phải nhân vật ghê gớm như vậy?
"Anh...anh đừng có làm loạn, chúng tôi là người của bất động sản Lâm Khoa đấy!"
Tần Lâm cười lạnh: "Bất động sản Lâm Khoa sao, tôi lại rất tò mò, đây rõ ràng là căn phòng tôi đã mua và trả hết tiền rồi, bất động sản Lâm Khoa các người có tư cách gì để thu hồi?"
Nói xong Tần Lâm gọi cho Hà Niệm Anh một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong mọi việc, Hà Niệm Anh nổi trận lôi đình.
Bất động sản Lâm Khoa mặc dù là một công ty bất động sản riêng, nhưng cũng có cổ phần khống chế trong tay, có nghĩa là bọn họ không phải là ông chủ nhưng vẫn thuộc sự quản lý của Hà Niệm Anh.
"Đúng là to gan thật, tiểu sư huynh chờ một chút, tôi sẽ đi xử lý ngay".
Nếu là chuyện khác thì Hà Niệm Anh cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng chuyện y quán của tiểu sư huynh, y quán Hiên Viên là đại diện cho sư phụ!
Y quán của sư phụ vậy mà lại bị người ta phá hủy? Mấy người này không muốn sống nữa sao!
Hà Niệm Anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lâm Khoa.
"Alo, chủ tịch Hà có gì dặn dò sao?"
"Họ Lâm kia, con mẹ nó ông có muốn làm nữa không!"
Tổng giám đốc Lâm Khoa chính là Lâm Bất Phàm, ông ta nghe xong câu này liền sợ tới mức run lẩy bẩy, bình thường Hà Niệm Anh rất ít khi mắng chửi người khác, làn này tức giận như vậy, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi!
"Chủ tịch Hà, có chuyện gì vậy, xin bà bớt giận, có gì từ từ nói!"
Sau khi nghe Hà Niệm Anh nói xong, Lâm Bất Phàm chau mày lại, trong lòng cùng đang bùng lên cơn lửa giận.
"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đi xử lý ngay, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ cho bà một câu trả lời thuyết phục nhất".
Đám người này đúng là muốn chết mà, lại dám đắc tội với khách quý của chủ tịch Hà!
Bất động sản Lâm Khoa của ông ta ở Đông Hải rất đỉnh, nhưng tại sao lại phát triển được như vậy chứ? Nếu không có liên minh của Hà Niệm Anh, thì Lâm Khoa bọn họ là cái thá gì chứ!
Lâm Bất Phàm vốn còn một cuộc họp nữa, vừa nghe có chuyện này liền hủy cuộc họp khiến mấy vị lãnh đạo đều ngẩn người ra, ông ta bảo tài xế chạy xe nhanh đến phố Đông y.
Lâm Bất Phàm nhanh chóng tới phố Đông y, ‘píp píp’ hai tiếng là tất cả mọi người đều tránh ra để tạo thành một lối đi, bởi bọn họ biết chiếc xe này là xe của tổng giám đốc bất động sản Lâm Khoa.
Trên mặt Ngô Phong lộ ý cười, lần này có lãnh đạo đến rồi, hắn lại có thêm động lực rồi.
Tổng giám đốc Thư bảo hắn dỡ bỏ y quán Hiên Viên, tổng giám đốc Thư và bất động sản Lâm Khoa có quan hệ tốt, nên không thể vì y quán nhỏ này mà đắc tội với tổng giám đốc Thư được.
Sau khi Lâm Bất Phàm xuống xe, Ngô Phong có chút ngạc nhiên, vốn tưởng chỉ phái một giám đốc hoặc phó tổng giám đốc xuống thôi, không nhờ tổng giám đốc Lâm lại đích thân xuống!
"Tổng giám đốc Lâm, tôi là Ngô Phong ở bộ phận công trình, ngài gọi tôi Tiểu Ngô là được".
Mặt Lâm Bất Phàm trầm xuống: "Chính cậu là người cưỡng chế dỡ bỏ nơi này?"
Ngô Phong gật đầu: "Đúng vậy tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Thư có nói là phải..."
Bốp!
Không đợi hắn nói hết, Lâm Bất Phàm đã giáng một cái tát xuống mặt Ngô Phong.
"Tổng giám đốc Thư? Cậu là người của bất động sản Lâm Khoa hay là người của tập đoàn Thư Thị?"
Ngô Phong ôm mặt hoang mang.
"Tổng giám đốc Lâm! Chúng ta và nhà họ Thư không phải là hợp tác mật thiết sao? Tổng giám đốc Thư không phải anh em của ngài sao..."
"Láo toét!"
Lâm Bất Phàm lại tát hắn thêm một cái nữa khiến hắn hộc máu ra luôn.
Lâm Bất Phàm vô cùng tức giận, trợn trừng hai mắt nổi giận đùng đùng, quan hệ giữa ông ta và nhà họ Thư cũng chỉ bình thường thôi.
Chỉ là tình hữu nghị thể hiện bên ngoài thôi, dám ra tay với bất động sản Hà Thị, bọn họ đúng là muốn chết mà.
Nhà họ Thư muốn chết thì tuyệt đối đừng có kéo theo ông ta!
"Chủ sở hữu đã trả hết số tiền, cậu có tư cách gì để cưỡng chế dỡ bỏ? Người như cậu không xứng được làm việc ở công ty chúng tôi, cậu bị đuổi việc rồi, cậu và thuộc hạ của cậu cút đi ngay cho tôi!"
Vẻ mặt Ngô Phong biến sắc: "Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm, tôi sai rồi, xin ông đừng đuổi việc tôi, tổng giám đốc Lâm!"
Lâm Bất Phàm tất nhiên sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa, vì người như hắn mà suýt nữa thì khiến ông ta đắc tội với Hà Niệm Anh, nếu chủ tịch Hà giận cá chém thớt sang ông ta thì đúng là lợi bất cập hại.
"Cậu Tần, tôi là tổng giám đốc của bất động sản Lâm Khoa, đây là danh thiếp của tôi, chuyện hôm nay thực sự xin lỗi cậu, sau này cậu cần dặn dò điều gì thì cứ liên lạc với tôi là được".
"Cậu yên tâm, cho tôi thời gian năm ngày, không, ba ngày, tôi sẽ sửa lại y quán này, chắc chắn sẽ sang trọng hơn cả lúc trước".
Tần Lâm gật đầu, thái độ của Lâm Bất Phàm cũng được, mặc dù đến sau nhưng ít nhất cũng bày tỏ được lòng thành.
Lần này nếu Tần Lâm không về thì e rằng Đông Hải sẽ xảy ra chấn động mất.
Ba người Trịnh Bình Long, Khổng Phàm Lâm và Diệp Vãn Nhi có chút không yên tâm, dù gì y quán đóng cửa bọn họ cũng chẳng có việc gì làm, cho nên cũng ở đây giám sát, Diệp Vãn Nhi đi mua thêm vài loại dược liệu.
Tần Lâm thì lại một mình lái xe trở về trang viên Thanh Mai.
Anh xảy ra chuyện, e rằng trang viên Thanh Mai cũng sẽ không bình yên.
Vừa rồi, bất động sản Hà Thị bị công kích nặng nề, chuyện ở trang viên Thanh Mai đương nhiên chẳng có ai xử lý.
Đi đến trước cửa, mấy người bảo vệ chặn Tần Lâm lại.
"Đây là trang viên tư nhân, cấm vào".
Tần Lâm cười lạnh, mấy người bảo vệ cũng đổi luôn rồi, tác phong cũng nhanh nhẹn đấy, bảo vệ trước đây đều biết đến Tần Lâm, nhưng mấy gương mặt mới này ngoài chủ nhân mới ra thì e là không biết ai nữa.
Tần Lâm rất tò mò xem ai là người ở đây.
"Tôi là bạn của chủ nhà, thông báo giúp tôi một tiếng".
-----------------------