Sau khi Thương Lộc rời đi, Tần Trì mới một mình ngồi trước các bia mộ ở núi Bát Bảo, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời xen lẫn phức tạp.
Lý do ông bảo Tần Lâm đi đến Côn Luân là vì ông không muốn nhìn thấy Tần Lâm một ngày nào đó sẽ không thể bảo vệ được những người xung quanh, thế giới đang vô cùng hỗn loạn, đặc biệt người càng mạnh thì càng biết được sự nguy hiểm gần kề.
Sự va chạm giữa các nền văn minh lớn ngày càng trở nên gay gắt, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Hai mươi năm trước, với thực lực của mình thì có lẽ ông đã có thể ổn định tình hình và làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa rồi, không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Sự xuất hiện của người Tam Tinh và sự rục rịch của Atlantis đều khiến cho Tần Trì vô cùng lo lắng.
Bây giờ ông không còn gì bận tâm nữa, Tần Lâm và Tiêu Nghiên đều là những người ông quan tâm.
Năm đó ông sẵn sàng đánh đổ cả vua chúa bởi vì ông không hề có bất kỳ lo lắng nào, nhưng giờ đây đã hoàn toàn khác, nếu ông không thực sự có năng lực thì ông nhất định sẽ bị đào thải.
Bao nhiêu năm qua, những ân oán năm nào vẫn không hề thay đổi, nhưng tất cả các thế lực lớn trên thế giới đều bắt đầu sự nỗ lực cuối cùng, vật tổ tận thế chính là một minh chứng rõ nhất.
Cho dù là ai thì bọn họ đều muốn có được vật tổ tận thế, đều muốn hoàn thành công cuộc cứu cánh cuối cùng, mỗi một nền văn minh đều có lý do tồn tại của riêng mình, Tần Trì chưa bao giờ tranh luận với người Atlantis, cho dù bọn họ đã từng có một quá khứ huy hoàng nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Bây giờ là thế giới của nền văn minh nhân loại, đây là điều không thể thay đổi, nhưng bọn họ vẫn muốn nền văn minh nhân loại phải đầu hàng dưới chân họ, điều này thật nực cười làm sao, hơn nữa, quan trọng nhất chính là một khi Atlantis thực sự xuất hiện trong thế giới của nền văn minh nhân loại thì ranh giới sẽ hoàn toàn bị xé nát và gây ra tình trạng hỗn loạn.
Cả Atlantis và nền văn minh nhân loại đều không dám thử.
Nhưng thời gian dần trôi qua, mong muốn của bọn họ đối với vật tổ tận thế ngày càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng họ lại muốn có được vật tổ tận thế để thỏa mãn sự chinh phục và khao khát của mình đối với thế giới này.
Mỗi nền văn minh đều có tín ngưỡng riêng, không phải nền văn minh Atlantis, Tam Tinh hay nền văn minh Maya không nên tồn tại trên thế giới, mà thời đại của chúng đã qua đi và không nên tiếp tục nữa, thời đại của bọn họ căn bản đã dần già đi, từ từ trở thành những ký ức của thời đại, sao lại không chịu đồng ý cơ chứ?
Nhưng bọn họ đã chọn chiến đấu để đi ngược lại ý trời, nền văn minh của hàng tỷ con người vốn không còn là thứ mà họ có thể thay đổi chỉ bằng một lời nói nữa rồi.
Thế giới này hiện tại chứa đầy lỗ hổng, Tần Trì cũng không chắc mình có thể sống tiếp trên cõi đời này hay không, thì làm sao có thể đảm bảo được cho vợ con đây?
Vậy nên Tần Trì mới muốn để cho Tần Lâm lớn mạnh hơn nữa thì mới có cơ hội thay đổi, đừng đợi đến lúc tai họa mới lực bất tòng tâm, nếu như bản thân có chút năng lực để thay đổi thì có lẽ thế giới sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Có lẽ Tần Trì đã suy nghĩ rất kỹ, ông tin Tần Lâm nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình, đây chính là sự tự tin cùng kỳ vọng dành cho anh.
Núi Côn Luân đã từng là nơi ông tầm sư học nghệ, và đó cũng sẽ là nơi mang theo những khao khát trong tương lai của con trai ông.
Chỉ cần con bình an là đủ!
Đây chính là nỗi canh cánh của một người làm cha.
Sau khi Tần Trì xuống núi Côn Luân rồi dấn thân vào thế cục, trở thành thần hộ mệnh cho cả Hoa Hạ, ông đã không còn cách nào khác, đời người như cọng cỏ, cả cuộc đời ông đã giao hết cho Hoa Hạ, giao hết cho mảnh đất yêu quý này.
Nhưng đối với Tần Lâm mà nói, tất cả chỉ mới là bắt đầu, núi Côn Luân chắc chắn sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !