Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Hai người trung niên cao lớn với đôi mắt hồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông cách đó không xa với vẻ mặt u ám.  

             Bọn họ có thân hình cường tráng, một nam một nữ, cao khoảng hai mét năm hai mét sáu, sát khí đằng đằng, bọn họ hận không thể xé xác người đàn ông trước mặt ra thành nghìn mảnh.   

             Máu của bọn họ có màu hồng, chảy loang lổ rất nhiều trước áo, cả hai liên tục thở gấp, có vẻ như rất đau, nhưng bọn họ không hề có ý định dừng lại.  

             Tuy người đàn ông ở phía xa chỉ cao hơn 1,8 mét, nhìn thân hình thì cũng chẳng có chút ưu thế nào, nhưng hai người trung niên cao lớn kia vẫn không dám xem thường.  

             “Tần Trì, con chó nhà mày đã đuổi theo bọn tao bốn ngày bốn đêm rồi, mày còn muốn gì nữa đây? Chẳng lẽ mày muốn đuổi cùng giết tận bọn tao sao?”  

             Người đàn ông trung niên rống lên, trợn to hai mắt, không chỉ có mỗi hắn, mà ngay cả Tần Trì gầy yếu kia cũng trông vô cùng mệt mỏi, nhưng ông ta vẫn không hề nới lỏng cảnh giác.  

             Bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, đối với Tần Trì mà nói đã đạt đến mức cực hạn rồi, nhưng với Kha Lâm Tư Lặc thì cũng không quá khó chịu, chỉ là bọn họ đã bị Tần Trì đánh ép quá mức mà thôi.  

             Thực lực của Tần Trì này như một phát chí mạng áp chế bọn họ, nếu như không phải có sức chịu đựng và khả năng khôi phục dị thường thì có lẽ cả hai đã ngã xuống từ lâu rồi.  

             Một con người nhỏ bé mà lại có thể đuổi theo bọn họ bốn ngày bốn đêm đến tận dãy núi Đại Hưng An, đây đúng là một sự sỉ nhục với người Tam Tinh bọn họ.  

             Đương nhiên đây cũng là kế bị động của Kha Lâm Tư Lặc, họa thủy đông dẫn*, chỉ có như vậy thì bọn họ mới có cơ hội.  

             *họa thủy đông dẫn: một thủ đoạn không làm mình thiệt hại mà làm cho người khác bị thiệt hại.  

             Huống chi lần này bọn họ đã ra khỏi Tam Tinh Đôi, coi như là để kiếm bạn đồng hành.  

             “Tao không giết bọn mày thì bọn mày cũng sẽ giết tao thôi, chẳng lẽ tao lại ngồi yên chờ chết à?”  

             Tần Trì nhếch miệng nói.  

             “Hai mươi năm trước mày đã cắn bọn tao không chịu buông, không ngờ đến hôm nay mày vẫn không ta cho bọn tao, tên khốn nhà mày, tao sẽ giết mày cho bằng được”.  

             Kha Lâm Tư Lặc vô cùng phẫn nộ, ân oán giữa bọn họ không phải ngày một ngày hai, lần này Tần Trì xuất hiện đã làm loạn hết tất cả suy nghĩ của ông ta, mọi chuyện ông ta vốn định trước đã bị ông làm cho đảo lộn.  

             “Kha Lâm, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được, nếu không thì hắn sẽ không chịu nổi qua đêm nay đâu”.  

             Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử bên cạnh nheo mắt lại, hai mươi năm bọn họ đã chiến đấu với Tần Trì trước để giành lấy vật tổ tận thế, sau đó lại bị chém cho một nhát, cho nên bọn họ không thể lấy được vật tổ tận thế, bây giờ Tần Trì lại xuất hiện, nhưng ông vẫn là thứ ngáng đường bọn họ, điều này làm cho Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vô cùng tức tối.  

             Vật tổ tận thế là điểm mấu chốt để bọn họ rời khỏi trái đất, vậy nên cho dù có chết thì bọn họ vẫn muốn có được nó.  

             Thất bại của năm đó chính là một sự sỉ nhục to lớn người Tam Tinh bọn họ, nhưng giờ đây lại là một vấn đề khiến người ta đau đầu.  

             Sức sống của bọn họ cực kỳ ngoan cường, hơn nữa còn có hệ thống tự phục hồi cơ thể rất mạnh, nếu không thì họ đã không sống qua được hàng chục thế kỷ như vậy rồi.  

             Trận chiến giữa Tần Trì và bọn họ vẫn luôn là cái gai trong mắt Kha Lâm Tư Lặc, ông ta là một trong những võ sĩ mạnh nhất của Tam Tinh thể, vậy mà không thể đánh lại con người này, sức mạnh cơ thể con người không thể nào so với Kha Lâm Tư Lặc được, nhưng ẩn trong thân hình mỏng manh này lại là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ.  

             Hầu như một tháng bọn họ chỉ nghỉ ngơi một lần, một lần nghỉ nửa tháng, nhưng con người cần phải nghỉ ngơi mỗi ngày, nhưng ông đã bốn đêm không chợp mắt để đuổi theo bọn họ đến đây, ngay cả Kha Lâm Tư Lặc cũng cảm thấy đau đầu, nhưng Tần Trì vẫn không có chút ý định muốn thả lỏng.  

             Tên này giống hệt như keo dính chó vậy, cho dù có gỡ cỡ nào cũng không ra được.  

             “Vậy càng tốt, tao cầu còn không được nữa kia, chạy cái gì chứ? Thắng làm vua thua làm giặc, thắng được tao thì mày có thể đi đâu mày muốn rồi”.  

             Sắc mặt Tần Trì liền trở nên nghiêm túc.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK