Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245: Học theo Lôi Phong

Chúc Linh Linh sững sờ, cô ấy không thể ngờ chủ
tịch Mạnh lại phản ứng như vậy.

Đáng lý ra, chủ tịch Mạnh phải thân quen với anh
Tiểu Lâm chứ, nghe nói Tần Lâm còn từng chữa bệnh
cho ông cụ Mạnh, giờ anh Tiểu Lâm xảy ra chuyện,
ông ấy dù sao cũng phải giúp đỡ chứ?

Sao ông chủ tịch Mạnh này không những không
giúp đỡ mà còn ở đó cười?

“Này, chủ tịch Mạnh, bao vây anh Tiểu Lâm là một
nhóm xã hội đen, kẻ nào kẻ nấy đều cầm gậy sắt,
hiện giờ báo cảnh sát có lẽ không kịp nữa..."

Mạnh Văn Cương cười nói: “Đừng nói cầm gậy
sắt, kể cả cầm súng cũng vô ích thôi, được rồi, chỗ
tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây, cô không cần
lo lắng đâu”.

Nói xong, Mạnh Văn Cương liền cúp máy.

Hài chết mất, tiểu sư huynh là nhân vật thế nào
chứ? Tiểu sư huynh đã theo sư phụ học tập mười
năm rồi, thân thủ sao có thể như người bình thường
được?

Theo lời sư phụ nói, nhị sư huynh Vương Kim Hải

chỉ có tư chất bình thường, ấy thế mà chỉ theo sư phụ
học tập ba tháng đã có bản lĩnh bất khả chiến bại
trong quân đội.

Mà tiểu sư huynh là người được sư phụ khen ngợi
là đệ tử có thiên phú nổi bật nhất, lại ở bên sư phụ
học tập mười năm, với thực lực của anh, người bình
thường chắc chắn không thề so sánh, thậm chí cả
Vương Kim Hải có lẽ cũng không theo kịp.

Chu Linh Linh nhíu mày, hơi cuống cuồng, không
được, nếu còn lề mề nữa, e là anh Tiểu Lâm sẽ gặp
nguy hiểm, dù sao cũng là vì chuyện nhà cô ấy, Chúc
Linh Linh không thể thờ ớ ngồi nhìn.

Cô ấy chân đi giày cao gót chạy thẳng ra ngoài.

Thế nhưng, khi Chúc Linh Linh chạy quay lại, cảnh
tượng trước mắt khiến cô ấy có chút sững sờ.

Những tên đô con lúc trước còn tay cầm gậy sắt,
mắt nhìm hằm hằm, mà lúc này lại đang xách xô cầm
giẻ lau sạch toàn bộ nước bần ở bên ngoài tòa nhà.

Đến cả anh Hồ - người vừa rồi vô cùng hống hách
cũng đang cầm cây lau lau sàn nhà.

Những người này vẫn là đám người vừa rồi, nhưng
trên mặt và trên người họ có thêm một số vết bầm
tím, thậm chí một mắt của anh Hồ còn không mở to
ra được, chỗ xanh chỗ tím như bị người ta đấm mấy
phát.

Mấy người đang run cầm cậm chăm chỉ làm việc,
còn Tần Lâm đứng ở giữa chỉ đạo.

“Mấy tấm kính bên trái bên phải chưa lau sạch,
bản thân các cậu hất cái gì mà cũng không biết à?”

“Còn cả cầu thang nữa, lau cho cần thận”

“Chút nữa mà không lau sạch được thì tôi sẽ bắt
các cậu liếm sạch”.

Chúc Linh Linh hoàn toàn sững sờ, từng bước đi
đến hỏi.

“Anh Tiều Quân, đây... đây là sao vậy?”

Tần Lâm cười nói: “Bọn họ à? Bọn họ đang học
tập Lôi Phong làm việc tốt"

“H4?” Chúc Linh Linh sửng sốt: “Bọn họ học tập
Lôi Phong làm việc tốt á?”

Nói đùa gì vậy, sáng nay bọn họ còn muốn đòi phí
bảo kê đây, sao đột nhiên lại biến thành học tập Lôi
Phong vậy?

Đúng lúc anh Hồ cầm cây lau đi qua, Tần Lâm đá
nhẹ vào chân anh ta, anh Hồ liền giật mình run lên
giống như bị điện giật, suýt nữa quỳ xuống đất.

Tầm Lâm nói: “Hỏi cậu đó!”

Anh Hồ vôi vàng quay đầu lại, khom lưng cúi
chào, lễ phép nói với Chúc Linh Linh.



“Xin lỗi tổng giám đốc Chúc, làm phiền cô rồi,



-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK