Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1305: Suy xét của Tần Lâm!

Trong lòng Tần Lâm tự giễu, nói còn hay hơn hát cơ đấy, anh không thèm quan tâm hai bọn họ nghĩ như thế nào, tóm lại anh chỉ cần vật tổ tận thế là được, không thể để nó bị người khác lấy đi, nếu không thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn mất.

Bố anh đã bị giam trong nhà tù Tần Thành hai mươi năm, tất cả đều là vì sự tồn tại của vật tổ tận thế, anh tuyệt đối sẽ không để lặp lại những sai lầm như vậy.

“Đi thôi, xem thử rốt cuộc bọn họ đang ở đâu?”

Tần Lâm vừa dứt lời, Rodman và Lawrence bèn vội vàng tiến lên mở đường, bọn họ không dám lơ là dù chỉ một chút, bây giờ tính mạng của bọn họ đang ở trong tay người khác, cho nên không thể nào chậm trễ được.



Sau khi ra khỏi đại điện, tiếp tục tiến về phía trước, sau khi đi cả trăm mét cuối cùng cũng đến được đại điện ở sâu nhất, đây chính là đại điện lớn và uy nghiêm nhất trong cung điện băng Côn Luân, xung quanh có vô số ánh đèn, chúng chiếu ánh sáng trắng sáng rực rỡ cả đại điện.

Đại điện này giống như một con dã thú khổng lồ đang bò trên mặt đất, coi thường thiên hạ, khí thế phi thường.

Đại điện lớn thế này, cho dù có ở thời điểm hiện tại thì cũng chưa chắc có thể xây dựng được nơi sang trọng và tinh tế như vậy, đây chính là di sản của nền văn minh lúc trước, hơn nữa, khi được khai quật dưới sông băng Côn Luân mà không hề để lại dấu vết, thật đúng là làm người khác cảm thấy khó tin.

Tần Lâm không khỏi thở dài, nếu như nền văn minh Atlantis nguyên thủy không hoàn toàn suy tàn thì văn minh nhân loại đã không trỗi dậy chỉ trong vài nghìn năm ngắn ngủi, sự phát triển của văn minh nhân loại gần như đã đạt đến cực hạn, nhưng xem ra vẫn không cách nào so sánh được với nền văn minh Atlantis lúc bấy giờ.



Ngay cả nền văn minh Atlantis ngày nay cũng thua kém rất nhiều so với quá khứ, nền văn minh của bọn họ đang bị thụt lùi và giậm chân tại chỗ, hơn nữa bọn họ cũng không có được sự thống trị trên trái đất như trước đây nữa, tài nguyên ngày càng ít đi, dân số đang giảm mạnh đã làm cho bọn họ còn không bằng một bộ lạc nhỏ, thế nên mới dẫn đến ngày hôm nay.

Điều nực cười chính là bọn họ không hề có tiến bộ gì trong nhiều năm qua, chưa kể bọn họ còn có tư tưởng viển vông là muốn thống trị trái đất, thật đúng là hoang đường.

Thời thế đã thay đổi, thăng trầm của cuộc đời cũng thay đổi, lẽ ra bọn họ nên sớm biến mất trên thế gian này từ lâu mới phải.

Nền văn minh Atlantis tuy rất hùng mạnh nhưng dù sao cũng đã là quá khứ, đây là điều không ai có thể thay đổi được, dù cho tham vọng vẫn còn nhưng không thể nào thay đổi điều ở hiện tại được.

Bánh xe số phận đã chạy qua nền văn minh Atlantis, và nền văn minh nhân loại chắc chắn đã trở thành sự tồn tại vĩ đại nhất trên thế giới, điều đó là không thể nghi ngờ!

Có lẽ người Atlantis không sai, bởi vì bọn họ từ đầu đến cuối hay từ xưa đến nay đều không hề thay đổi, nhưng trái tim phục quốc vẫn luôn là điều khắc cốt ghi tâm của nền văn minh bọn họ.

Thời thế thăng trầm đều là định mệnh, không phải thứ mà ai cũng có thể thay đổi được, đã đến được đây thì cảm xúc của Tần Lâm lại càng sâu đậm hơn, vật tổ tận thế ẩn chứa những thứ có thể làm thay đổi thế giới, những nền văn minh đã từng tồn tại, hay thực sự muốn đảo ngược tương lai, thứ có trong vật tổ tận thế chắc hẳn phải là sự tích của nền văn minh và lịch sử có thể gây chấn động.

Ngay lúc này, Tần Lâm bỗng sững sờ, thế giới đã thay đổi, văn minh cũng thay đổi, điều này có thực sự đơn giản như vậy không?

Nhưng với tư cách là một phần của nền văn minh nhân loại, trách nhiệm của anh là để bảo vệ, đương nhiên là điều này không thể nào thay đổi được.

Ngay khi ba người đứng trước đại điện, Tần Lâm chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

"Hình như có tiếng đánh nhau”.

Rodman nghiêm nghị nói.

Đánh nhau? Chẳng lẽ ở đây còn có những người khác?

Khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, xem ra vật tổ tận thế này đã thu hút rất nhiều người, cung điện băng Côn Luân từ lâu đã không còn là bí mật nữa rồi, đối mặt với các thế lực lớn trên thế giới, trận chiến này rõ ràng la điều không thể tránh khỏi.

“Mau đi xem thử!”

Lawrence dẫn đầu lao vào đại điện, ngay lúc này, trong đại điện có vài bóng người đang đánh nhau.

Hai trong số đó chính là Nicholas James và Lalisa, còn ba người kia lại mặc áo choàng trắng, tóc được phủ lại, trông vô cùng nhanh nhẹn, chiến đấu rất mạnh mẽ với hai người Atlantis.

"Đó là người của Tòa án Tông giáo!"

Sắc mặt của Lawrence hơi thay đổi, nhưng gã lại không ngờ bọn họ cũng đến đây.

Những kẻ này gần như hoàn toàn đối lập với người của tòa thánh, bọn họ là những tín đồ đạo Hồi và là người thừa kế của Mohammed, bọn họ chính là tổ chức phương Tây duy nhất có thể cạnh tranh tồn tại với tòa thánh Vatican.

Sự xuất hiện của ba người này cũng khiến cho Rodman cảm thấy nghiêm trọng, có vẻ như bọn họ đã theo dõi tình hình của Atlantis một cách bí mật, chỉ vì vật tổ tận thế mà lần này đã làm cho anh hùng hội tụ, lúc này ai nấy đều trở nên căng thẳng.

"Giáo chủ Cannes!"

Rodman trong nháy mắt đã nhận ra người đó, hắn là một trong bảy giáo chủ của Tòa án Tông giáo, thực lực vô cùng đáng sợ, đương nhiên không hề thua kém mình, hai người bọn họ đã từng chiến đấu với nhau trước đây, nhưng không ai có thể đánh bại được đối thủ, cuối cùng chỉ có thể dừng cuộc chiến mà thôi.

Lúc này, Cannes cũng nhìn thấy Rodman, ánh mắt hắn chợt đanh lại, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

"Không ngờ mày vẫn chưa chết, Rodman, mạng mày lớn thật đấy”.



Cannes chế nhạo, Nicholas James đã bị đánh lui chỉ trong một cú đánh, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, bị giáo chủ Cannes đẩy đánh ép hết lần này đến lần khác cho nên mới vô cùng tức giận.

Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc hơn cả chính là Tần Lâm và những người khác đã thoát khỏi kiếm trận Mora rồi sao? Làm sao có thể như vậy được?

Ánh mắt Lalisa dần trở nên u ám, cô ta đang thua dần đều khi gặp phải hai cao thủ của hai tông giáo lớn, cánh tay cô ta đã bị gãy nên sức lực cũng giảm đi rất nhiều, vậy nên tình hình hiện tại thật sự rất đáng lo ngại.

Kẻ thù mạnh ở phía trước, bây giờ Tần Lâm và những người khác đều đã thoát được, điều này làm cho cô ta càng thêm phiền muộn.

Kiếm trận Mora thật sự yếu như vậy sao?

Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì rồi, sự xuất hiện của Tần Lâm đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của bọn họ, vốn dĩ đang làm từng bước nhưng họ đã đánh mất đi cơ hội đầu tiên, không ngờ rằng lại có chuyện bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn này, sau khi Tần Lâm bước vào tòa thánh Vatican, thậm chí bên trong còn ẩn chứa một lượng lớn sức mạnh của Tòa án tông giáo, điều này càng khiến cho bọn họ thêm bất lực.

“Đáng ghét!”

Lalisa nghiến răng nghiến lợi, ngay lúc đó, tình thế lại trở nên mơ hồ.

"Mày thật sự có thể chịu được sao, xem ra lần này mày quyết tâm đoạt được vật tổ tận thế à”.

Rodman lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, cho dù là ông trời đến đây thì tao cũng sẽ giết bất kỳ kẻ nào dám ngăn cản tao!"

Cannes nói rằng trong ba thế lực, hay thậm chí là bốn thế lực ngang tài ngang sức, nhưng lúc này Rodman và Lawrence chắc hẳn là không có khả năng tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể núp sau lưng Tần Lâm, trong trận chiến này, bọn họ đều cảm thấy lo lắng như nhau, đương nhiên ngay cả khi khi không tham chiến cũng chưa chắc sẽ sống sót được.

"Xem ra khẩu khí của mày không nhỏ đấy, Tòa án Tông giáo có thể chống lại tòa thánh Vatican, vậy thì tao cũng muốn xem xem mày lợi hại như thế nào."

Tần Lâm mỉm cười nói, tòa thánh Vatican có thể có nhiều tín đồ hơn Tòa án Tông giáo, nhưng thực lực của Tòa án Tông giáo cũng không hề kém hơn so với tòa thánh Vatican, giáo chủ Cannes cũng không phải là người đơn giản, Nicholas James căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu như không phải do anh xuất hiện thì có lẽ đám người Lalisa đã bại trận rồi.

"Còn trẻ nên khẩu khí cũng vậy nhỉ, hehehe, vậy thì tao sẽ cho mày một bài học, để mày biết được cái gì gọi là có trên có dưới”.

Giáo chủ Cannes nhìn Tần Lâm rồi cười nói, nhưng chiến ý lại không ngừng dâng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK