Chương 1287: Đuổi ra khỏi sư môn!
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không phải ngoại lệ, sao cô ngờ được ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng là bại tướng dưới tay Tần đại sư chứ?
Thật… không thể ngờ!
Tần đại sư lại có thể đạt được công phu thâm hậu như thế.
Thế giới này thực sự quá điên cuồng rồi!
Tạ Hồng Mai vốn hy vọng Tần đại sư mau rời đi, lo cao thủ bảng Hổ sẽ giết anh. Bây giờ có vẻ như không phải Tần đại sư ngông cuồng kiêu ngạo mà là thực lực của anh quá mạnh nên anh không quan tâm đến kẻ khác.
Đây là ngang ngạnh, là tự tin!
Cao thủ bảng Hổ hiệp khách râu xồm vẫn phải cúi đầu trước Tần đại sư, còn Tưởng Vân Đài vốn kiêu ngạo coi trời bằng vung, giờ trở thành thằng nhóc ba tuổi, bị Tiêu Tác chửi mắng một trận liền sững người.
Sư phụ bại dưới tay một tên vô danh tiểu tốt sao? Trước đây sao mình chưa nghe đến sự tồn tại của Tần Lâm chứ, có thể đánh bại được cao thủ bảng Hổ thì sao có thể vô danh được.
Nhưng tất cả điều này là sự thật, sư phụ của mình sao có thể đem thanh danh của mình ra làm trò đùa chứ? Nhất là bọn họ đều là những cao thủ thật sự, sợ lông cánh của mình bị người khác vặt, nhưng sư phụ đã nói như vậy thì sao sai được.
"Sư phụ, con sai rồi, xin người tha cho con lần này đi sư phụ, con sai rồi!"
Tưởng Vân Đài quỳ xuống đất, dập đầu trước sư phụ, trước Tần Lâm, ti tiện hơn cả một con côn trùng vậy.
Bốp bốp bốp...
Đầu Tưởng Vân Đài tóe máu, đắc tội Tần đại sư, anh ta biết tình cảnh bây giờ của mình vô cùng nguy hiểm.
Cao thủ bảng Hổ mà nổi giận thì kinh khủng lắm, cho dù có là nhà họ Tưởng chắc cũng không thể ung dung xử lý được, tổn thương gân cốt là chuyện bình thường.
Tưởng Vân Đài không chịu nổi đống trách nhiệm này đâu.
Trong số cao thủ bảng Hổ, sư phụ là sự tồn tại vô cùng lợi hại, người nhà anh ta biết anh ta bái được cao thủ bảng Hổ làm thấy thì vui muốn chết. Ngày mai nhà họ Tưởng vốn định tổ chức buổi tiệc cảm ơn cho Tiêu Tác, mời không ít người nổi tiếng của thủ đô đến, Tiêu Tác cũng đồng ý sẽ đến, để vô số người được chiêm ngưỡng phong phạm của cao thủ bảng Hổ, uy danh của nhà họ Tưởng cũng sẽ được lên một tầng cao mới.
Cao thủ bảng Hổ là sự tồn tại khiến người đời kính nể, cao thủ nằm trên đỉnh cao của võ thuật Hoa Hạ, danh tiếng của bọn họ có thể khiến vô vàn người khiếp sợ.
Nhà họ Tưởng nhân cơ hội này để khiến những gia tộc lớn của thủ đô khiếp sợ, để địa vị của nhà họ Tưởng vững chắc hơn, thậm chí có thể trở thành kẻ dẫn đầu trong thập đại gia tộc, tất cả những điều này đều là nhờ vào việc bái được sư phụ tốt.
Nhưng bây giờ, Tưởng Vân Đài sững sờ rồi, bởi vì chuyện này, sư phụ liệu sẽ tham gia tiệc cảm ơn vào ngày mai không?
Có thể thấy được, sư phụ rất tôn trọng tên Tần Lâm này, ngay cả cao thủ bảng Hổ uy nghiêm như mãnh hổ, liệu tên này còn mạnh thế nào nữa?
Vốn chẳng ai biết đến sự tồn tại của Tần Lâm, nhưng từ ngày hôm nay, anh nhất định sẽ nổi lên như cồn, ai ai cũng biết!
"Từ nay về sau, cậu đừng gọi tôi là sư phụ nữa, tôi không còn là sư phụ của cậu nữa, cậu cũng không còn là đồ đệ của tôi nữa, tôi nhất định phải nói rõ chuyện này với Tần đại sư, nếu không Tiêu mỗ tôi sau này sao có chỗ đứng ở trên giang hồ chứ?"
Với Tưởng Vân Đài, lời Tiêu Tác không khác gì sấm sét giữa trời quang, đây chẳng phải đuổi anh ta ra khỏi sư môn sao? Sao có thể chứ?
Mặt Tưởng Vân Đài xám như tro tàn, ôm chặt lấy đùi sư phụ, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Nếu như sư phụ thực sự đuổi anh ta ra khỏi sư môn, thì anh ta sẽ bị chủ nhà họ Tưởng đánh chết mất, nhà họ Tưởng bọn họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
Nhà họ Tưởng mời được không ít người đến để chứng kiến sư phụ của Tưởng Vân Đài - cao thủ bảng Hổ. Nhưng bây giờ Tưởng Vân Đài cảm thấy vô cùng tồi tệ, sư phụ đuổi mình ra khỏi sư môn, nhà họ Tưởng bọn họ sẽ gặp họa mất, mình cũng sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ.
"Sư phụ, con xin người sư phụ, sư phụ cho con một cơ hội đi ạ, con đảm bảo, sau này sẽ không gây phiền phức cho người đâu, con sai rồi, con sai thật rồi".
Tưởng Vân Đài khóc lóc ỉ ôi, trông vô cùng thương tâm.
"Cút..."
Tiêu Tác đạp một phát khiến Tưởng Vân Đài bị đá bay ra mấy mét, miệng anh ta phun máu tươi, sắc mặt ảm đạm, anh ta biết, lần này mình xong thật rồi, ngay cả nhà họ Tưởng cũng khó thoát khỏi tai ương.
Nhà họ Tạ ai ai cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhìn thấy Tưởng Vân Đài bị cao thủ bảng Hổ dần cho một trận, đá khỏi sư môn thì sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Khiến người nhà họ Tạ khiếp sợ nhất là Tần Lâm, đúng là không hợp lý mà, tên nhãi này trẻ tuổi như vậy mà lại có thể là sự tồn tại người đời không chạm đến được sao, còn khiến cao thủ Bảng Hổ rút lui, kẻ không đánh mà thắng mới là bá vương!
Tần Lâm cười mỉm.
"Không ngờ nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp nhau rồi, cảm ơn ông Tiêu đã ra tay trượng nghĩa".
Tiêu Tác lạnh lùng nói.
"Không cần cảm ơn tôi, Tần Lâm tôi nên cảm ơn cậu mới phải, nếu như không vì cậu, tôi còn phải hao tâm khổ tứ vì tên nghiệt đồ này. Tôi vốn thấy cậu ta cũng có thiên phú, muốn nâng cậu ta lên, không ngờ cậu ta lại đắc tội Tần đại sư. Loại người như này không nên giữ lại".
Thực ra Tiêu Tác cũng có suy tính riêng, lúc đầu không định nhận Tưởng Vân Đài làm đồ đệ, vì anh ta thực sự quá huênh hoang khoác lác, đến bản thân ông ta còn không huênh hoang được như vậy.
Hoa Hạ có một câu tục ngữ, làm người không nên quá huênh hoang, không thì sẽ rước họa vào thân, mặc dù ông ta là cao thủ bảng Hổ nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta có thể làm tất cả mọi việc, nước ở thủ đô sâu lắm, có thể nói là ngọa hổ tàng long, không như người bình thường tưởng tượng đâu. Ở trong thủ đô có ít nhất không dưới năm cao thủ tuyệt thế thực lực dưới ông ta, nhiều cao thủ đều ở ẩn trong bóng tối.
Nhưng nhà họ Tưởng không quan tâm nhiều đến vậy, muốn kéo kết quan hệ với mình, để mình trở thành người phát ngôn của nhà họ. Điều này khiến Tiêu Tác vô cùng tức giận, nhưng dù sao cũng nhận Tưởng Vân Đài làm đồ đệ rồi, ông ta cũng chỉ có thể bất lực. Hôm nay nhân cơ hội anh ta đắc tội Tần Lâm, mượn nước đẩy thuyền, đuổi anh ta ra khỏi sư môn, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Lúc này Tạ Trường Hà hối hận đến xanh ruột, như vậy chẳng phải mình đã đuổi thần ra ngoài sao?
Một mình Tưởng Vân Đài sao có thể đọ lại cao thủ bảng Hổ chứ? Tần Lâm nhẫn nhịn không thể hiện thực lực thực sự, ai ngờ được anh lại là cao thủ lợi hại nhất.
Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân!
Thực lực của Tần Lâm khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ. Mặc dù lúc này phải đối mặt với cao thủ bảng Hổ, Tần Lâm không ra tay, nhưng từ thái độ của cao thủ bảng Hổ - Tiêu Tác có thể thấy, thực lực của Tần Lâm chắc chắn trên cơ ông ta!
"Nhà họ Tạ mấy người to gan thật. Nếu như lúc nãy Tần đại sư tính toán với mấy người thì chắc nhà họ Tạ không còn nữa rồi, buồn cười là mấy người lại đuổi Tần đại sư ra ngoài, ha ha ha ha! Đúng là ngu!"
Tiêu Tác lạnh lùng nhìn nhà họ Tạ, Tạ Trường Hạ và mọi người run sợ lẩy bẩy, không dám đối chất với Tiêu Tác, bây giờ bọn họ đúng là ngu, đắc tội Tần đại sư, không còn cơ hội sửa chữa nữa rồi.
Nhà họ Tạ vốn có thể một bước lên trời, dựa vào Tần đại sư, đừng nói đến một Tưởng Vân Đài nhỏ bé, ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng phải nể mặt bọn họ, có thể một phát lên được top ba trong thập đại gia tộc của thủ đô mà chẳng ai dám nói gì.
Nhưng bọn họ cứ đối đầu với Tần Lâm, hoàn toàn không biết mình đã thả con cá rô Tần đại sư, bắt con săn sắt là thái tử Tưởng Vân Đài, mặc dù thực lực không yếu, thiên phú tạm được, nhưng Tần đại sư hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để hoành hành tứ phương, không phải thứ anh ta có thể sánh bằng.
Tiêu Tác đạp một phát khiến Tưởng Vân Đài bị đá bay ra mấy mét, miệng anh ta phun máu tươi, sắc mặt ảm đạm, anh ta biết, lần này mình xong thật rồi, ngay cả nhà họ Tưởng cũng khó thoát khỏi tai ương.
Nhà họ Tạ ai ai cũng cảm thấy tuyệt vọng, nhìn thấy Tưởng Vân Đài bị cao thủ bảng Hổ dần cho một trận, đá khỏi sư môn thì sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Khiến người nhà họ Tạ khiếp sợ nhất là Tần Lâm, đúng là không hợp lý mà, tên nhãi này trẻ tuổi như vậy mà lại có thể là sự tồn tại người đời không chạm đến được sao, còn khiến cao thủ Bảng Hổ rút lui, kẻ không đánh mà thắng mới là bá vương!
Tần Lâm cười mỉm.
"Không ngờ nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp nhau rồi, cảm ơn ông Tiêu đã ra tay trượng nghĩa".
Tiêu Tác lạnh lùng nói.
"Không cần cảm ơn tôi, Tần Lâm tôi nên cảm ơn cậu mới phải, nếu như không vì cậu, tôi còn phải hao tâm khổ tứ vì tên nghiệt đồ này. Tôi vốn thấy cậu ta cũng có thiên phú, muốn nâng cậu ta lên, không ngờ cậu ta lại đắc tội Tần đại sư. Loại người như này không nên giữ lại".
Thực ra Tiêu Tác cũng có suy tính riêng, lúc đầu không định nhận Tưởng Vân Đài làm đồ đệ, vì anh ta thực sự quá huênh hoang khoác lác, đến bản thân ông ta còn không huênh hoang được như vậy.
Hoa Hạ có một câu tục ngữ, làm người không nên quá huênh hoang, không thì sẽ rước họa vào thân, mặc dù ông ta là cao thủ bảng Hổ nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta có thể làm tất cả mọi việc, nước ở thủ đô sâu lắm, có thể nói là ngọa hổ tàng long, không như người bình thường tưởng tượng đâu. Ở trong thủ đô có ít nhất không dưới năm cao thủ tuyệt thế thực lực dưới ông ta, nhiều cao thủ đều ở ẩn trong bóng tối.
Nhưng nhà họ Tưởng không quan tâm nhiều đến vậy, muốn kéo kết quan hệ với mình, để mình trở thành người phát ngôn của nhà họ. Điều này khiến Tiêu Tác vô cùng tức giận, nhưng dù sao cũng nhận Tưởng Vân Đài làm đồ đệ rồi, ông ta cũng chỉ có thể bất lực. Hôm nay nhân cơ hội anh ta đắc tội Tần Lâm, mượn nước đẩy thuyền, đuổi anh ta ra khỏi sư môn, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Lúc này Tạ Trường Hà hối hận đến xanh ruột, như vậy chẳng phải mình đã đuổi thần ra ngoài sao?
Một mình Tưởng Vân Đài sao có thể đọ lại cao thủ bảng Hổ chứ? Tần Lâm nhẫn nhịn không thể hiện thực lực thực sự, ai ngờ được anh lại là cao thủ lợi hại nhất.
Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân!
Thực lực của Tần Lâm khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ. Mặc dù lúc này phải đối mặt với cao thủ bảng Hổ, Tần Lâm không ra tay, nhưng từ thái độ của cao thủ bảng Hổ - Tiêu Tác có thể thấy, thực lực của Tần Lâm chắc chắn trên cơ ông ta!
"Nhà họ Tạ mấy người to gan thật. Nếu như lúc nãy Tần đại sư tính toán với mấy người thì chắc nhà họ Tạ không còn nữa rồi, buồn cười là mấy người lại đuổi Tần đại sư ra ngoài, ha ha ha ha! Đúng là ngu!"
Tiêu Tác lạnh lùng nhìn nhà họ Tạ, Tạ Trường Hạ và mọi người run sợ lẩy bẩy, không dám đối chất với Tiêu Tác, bây giờ bọn họ đúng là ngu, đắc tội Tần đại sư, không còn cơ hội sửa chữa nữa rồi.
Nhà họ Tạ vốn có thể một bước lên trời, dựa vào Tần đại sư, đừng nói đến một Tưởng Vân Đài nhỏ bé, ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng phải nể mặt bọn họ, có thể một phát lên được top ba trong thập đại gia tộc của thủ đô mà chẳng ai dám nói gì.
Nhưng bọn họ cứ đối đầu với Tần Lâm, hoàn toàn không biết mình đã thả con cá rô Tần đại sư, bắt con săn sắt là thái tử Tưởng Vân Đài, mặc dù thực lực không yếu, thiên phú tạm được, nhưng Tần đại sư hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để hoành hành tứ phương, không phải thứ anh ta có thể sánh bằng.
Bố vợ tương lai Tạ Giang Hoài mặt tái xanh, đây là con rể của tôi sao? Mình vốn có thể hoành hành ngang dọc ở thủ đô nhưng mình lại mắng rồi đuổi con rể đi, người ta có thể sánh vai với cao thủ bảng Hổ, còn ông ta chẳng là cái thá gì.
Đương nhiên, lúc này, người tuyệt vọng nhất vẫn là Tưởng Vân Đài, sư phụ nhất định sẽ không tha cho anh ta.
Tạ Hồng Mai trịnh trọng tuyên bố.
"Từ nay trở về sau, tôi sống là người của Tần đại sư, chết là quỷ của Tần đại sư! Ông nội, sư phụ, hy vọng mọi người đừng quản con nữa".
Tạ Trường Hà và Tạ Giang Hoài thầm cường gượng, con nói gì thì nó là thế, chúng tôi đâu có dám bảo không!
-----------------------