Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 613: Khám bệnh qua màn hình

Ông Charles sững sờ, không ngờ Tần Lâm lại tự tin đến vậy, khám bệnh từ xa ư?

Lợi hại quá.

Ông Charles vẫn tin tưởng Tần Lâm, liên lạc với bác sĩ ở đầu bên kia, sau đó bắt đầu cuộc gọi video.

"Hai vị bác sĩ, bây giờ tôi đang ở Hoa Hạ, xin hỏi bệnh tình của công chúa như nào rồi?"

Trong video là hai người đàn ông trung niên, một người Hoa Hạ, một người nước ngoài.

Nhìn cách ăn mặc, có vẻ là một bác sĩ Đông y và một bác sĩ Tây y.

Hai người đứng trước giường bệnh, có một cô bé tóc vàng xinh đẹp nằm trên giường, lúc này đang nhắm mắt, vẻ mặt hơi nhau nhó, trông có vẻ rất đau.

Người đàn ông Hoa Hạ nói: "Bệnh tình của công chúa ngày càng phức tạp, trước khi không tìm được nguyên nhân căn bệnh thì tạm thời không có phác đồ điều trị".

Người nước ngoài kia nói mấy câu tiếng Anh, nội dung đại loại cũng như vậy.

Một là không dám mổ, hai là không dám cho uống thuốc, chỉ có thể dùng mấy phương pháp chữa trị bảo thủ, uống thuốc khác sinh, thuốc giảm đau, sau đó gắng gượng.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, 'bào thai kỳ lạ' trong cơ thể cô bé ngày càng lớn, bây giờ đã mang thai khoảng hai ba tháng rồi, vô cùng lớn.

Ông Charles nói: "Bên tôi có mời một bác sĩ Đông y Hoa Hạ đến khám bệnh, hiện tại hai người có thể nghe cậu Tần chỉ huy".

Bác sĩ Hoa Hạ nhíu mày: "Ông Charles, ý ông là sao, cậu ta muốn khám bệnh qua màn hình à?"

Bây giờ bọn họ đều bó tay chịu trói, đương nhiên không phản đối người khác giúp đỡ, nhưng khám bệnh qua màn hình đúng là diễn trò mà!

Lúc trước cũng từng có tình huống khám bệnh qua màn hình, đó thường là sư phụ chỉ dạy đồ đệ, hoặc là giáo viên chỉ dạy học sinh, đó đều là những chứng bệnh vô cùng đơn giản, học sinh thì trông có vẻ khó, nhưng thầy vừa mở video lên nói mấy câu là bọn họ đã hiểu.

Loại tình huống như này mới được gọi là khám bệnh qua màn hình, giống như Tần Lâm, phám bệnh qua màn hình để chỉ huy bọn họ khiến bọn họ cảm thấy bị khinh thường!

Ông Charles nói: "Thái thần y, đây là bạn tôi, cậu Tần, có rất nhiều thành tựu trên phương diện y thuật, để cậu ấy chỉ huy hai người chắn chắn không có vấn đề gì".

Charles nói xong liền giới thiệu với Tần Lâm: "Cậu Tần, vị này là bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Hạ, tên là Thái Trường Phúc, vô cùng nổi tiếng ở Hoa Hạ, chắc cậu cũng từng nghe đến tên ông ấy rồi?"

Tần Lâm gật đầu: "Chào ông Thái Trường Phúc, tôi đã từng đọc sách của ông viết".

Thái Trường Phúc lập tức vui vẻ hơn xíu, được một người cùng ngành đọc qua sách của mình, đúng là một điều vô cùng vinh dự.

Cho dù Thái Trường Phúc là đại sư Đông y thì cũng thích được hậu bối đọc sách của mình, dù sao mục đích ông ta viết sách cũng là để làm rạng danh Đông y.

"Nếu đã đọc qua sách của tôi, thì chắc y thuật của cậu cũng..."

Chưa kịp nói ra hai chữ không tồi thì Tần Lâm đã nói.

"Mặc dù trong sách viết hơi nhiều thứ linh tinh, có điều về tổng thể mà nói thì cũng ít lỗi sai, suy đoán chủ quan về y thuật khá ít, cũng được coi là một quyển sách có giá trị tham khảo, có điều nếu muốn truyền lại cho đời sau thì phải sửa lại không ít lỗi".

Lời Tần Lâm khiến Thái Trường Phúc sững sờ ngay tại chỗ, nếu như không biết còn tưởng ông ta bị đứng hình.

Mấy thứ linh tinh nhiều, lỗi sai không ít...

Thái Trường Phúc giật giật khóe miệng, ông ta là Thái Trường Phúc đấy! Là một trong những bác sĩ Đông y nổi tiếng nhất cả nước, ai gặp mà không gọi ông một tiếng Thái đại sư?

Tác phẩm của Thái đại sư đã được dùng làm sách giáo khoa của khoa y nhiều trường đại học, tên nhãi này dám bảo sách ông nhiều thứ linh tinh, lỗi sai không ít á?

Vớ vẩn, rõ ràng vớ vẩn!

"Cậu".

Thái Trường Phúc vừa định nói, Tần Lâm đã chặn lời.

"Được rồi, bác sĩ Tây y kia siêu âm màu cho tôi xem đi".

Thái Trường Phúc hung ác liếc mắt, có ông Charles ở đây, ông ta không dám nói gì.

Dù sao cũng có bác sĩ Tây y ở đây, nếu là Tây y, siêu âm màu cũng rất tiện, đặc biệt là với trường hợp có bào thai quái dị trong bụng, Tần Lâm muốn xem xem, bào thai này có giống như anh tưởng tượng không.

Ông Charles dịch qua, bác sĩ Tây y lập tức hiểu, bắt đầu siêu âm màu để Tần Lâm xem.

"Sang bên trái, sang bên phải một chút, tôi muốn xem vùng bụng dưới".

Tần Lâm xem qua nhưng vẫn đưa ra kết luận, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thái Trường Phúc lạnh lùng hừ một tiếng, kỳ quái nói: "Cậu nghĩ là con trai hay con gái?"

Tần Lâm không trả lời mà nói.

"Bác sĩ Thái bắt mạch đi".

Thái Trường Phúc không muốn lắm, thái độ khá lạnh nhạt.

"Tôi đã bắt mạch rồi, cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi".

Tần Lâm nói: "Bắt mạch thêm lần nữa, lần này nghe theo sự chỉ huy của tôi".

Ông Charles nói: "Bác sĩ Thái nghe lời cậu Tần đi".

Thái Trường Phúc gật đầu, chỉ có thể cầm lấy cổ tay công chúa, bắt đầu bắt mạch.

Ba ngón tay ấn lên mạch, sau đó Tần Lâm hỏi.

"Tay trái mạch trầm tế hay thô?"

"Tế".

"Trường mạch mềm hay cứng?"

"Mềm".

"Được, đổi sang tay phải".

Tần Lâm hỏi hai câu, sắc mặt Thái Trường Phúc hơi dịu xuống.

Tên nhãi này có vẻ như cũng có chút trình độ ấy, hỏi câu nào cũng đúng trọng điểm.

Giao tiếp với cao thủ, chỉ cần mấy câu thậm chí một ánh mắt là được rồi, hai người bọn họ đều giỏi, trước khi khám bệnh, không ai phục ai, nhưng một khi bắt mạch, sau khi trao đổi, Thái Trường Phúc liền biết Tần Lâm là cao thủ.

Không ngờ trẻ như vậy mà tài giỏi đến thế?

Sau một hồi hỏi han, Tần Lâm nói.

"Đây là hiện tượng khí huyết không đủ dẫn đến khối u sưng to, không cần lo, chỉ là khối u lành tính mà thôi".

Thái Trường Phúc nhíu mày, có hơi không hiểu.



"Khối u lành tính sao có hình dạng giống bào thai được".

Tần Lâm nói: "Khối u lành tính không có quy luật nhất định, sinh trưởng theo hình dạng của vùng bụng, nên có hình thù ngẫu nhiên, có hình dạng như bào thai hoàn toàn là trùng hợp".

Thái Trường Phúc đột nhiên hiểu ra, lúc trước cứ thắc mắc hình dạng, luôn cho rằng đây là bào thai quái dị, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra đó chỉ là khối u to mà thôi.

"Vậy nên chữa thế nào?", Thái Trường Phúc không nhận ra, ông ta đã không nhịn được mà nhờ Tần Lâm chỉ dạy rồi.

Tần Lâm nói: "Xem xem tay chân cô bé có da chết không".

Thái Trường Phúc kiểm tra một lúc: "Có, lớp da chết rất dày".

Cô công chúa nhỏ này được cưng chiều từ nhỏ, tay chân toàn da thịt mềm mại, sao lại có lớp da chết dày được, rõ ràng là do chứng bệnh này gây ra.

"Cạo lớp da chết ở tay chân đi, sau đó cho uống thuốc Ma Phụ Tân, một ngày uống chín lần, mỗi lần đun mười bát nước cho đến cô đặc lại còn một bát, uống lạnh".

Thái Trường Phúc nhướn mày, mắt lập tức sáng lên, hiểu ra mọi chuyện.

"Hiểu rồi, cảm ơn cậu đã chỉ dạy!"

Nói xong, Thái Trường Phúc lập tức viết đơn thuốc, nói với bác sĩ Tây y bằng tiếng Anh.

"Đơn thuốc này vô cùng kỳ diệu, sau khi uống nhất định sẽ khỏi bệnh!"

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK