Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Có vẻ anh mới là rác rưởi thực sự mới đúng. Hôm nay tôi sẽ tha cho anh một mạng, Âu Dương Chấn Vân, anh nên nghĩ kỹ xem bây giờ nên làm gì. Trở về nói với nhị sư bá, có thủ đoạn gì thì dùng hết đi, Tần Lâm tôi sẽ tiếp hết".  

             Tần Lâm lạnh lùng nói.  

             Mặt Âu Dương Chấn Vân tái xanh, cả người run rẩy, có điều anh ta biết từ nay về sau sư phụ khó có cách đối phó với Tần Lâm, dù sao ông ta cũng sẽ không đích thân ra tay. Mà nếu trên núi Côn Luân này có người định ra tay, đại sư bá sẽ thực sự nhúng tay vào.  

             Trưởng bối đối phó với vãn bối, chắc chắn là không thể, bây giờ anh ta là con át chủ bài trong tay sư phụ, nhưng anh ta đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chắc chắn không dám khiêu chiến lại lần hai.  

             Thực lực của Tần Lâm khiến cho Âu Dương Chấn Vân thấy mình chưa đủ mạnh, cũng để cho anh ta thấy núi cao còn có núi cao hơn nữa, cho dù đã đột phá bát mạch mấy năm nhưng anh ta cũng không dám khinh Tần Lâm.  

             Tên này căn bản không phải là người, kinh khủng thật sự!  

             "Một ngày nào đó, tôi sẽ khiêu chiến lại cậu".  

             Dưới con mắt của mọi người, Âu Dương Chấn Vân chật vật đứng dậy, mặt tái xanh, xoay người rời đi.  

             Triệu Vô Cực và Tàng Thiên Xương cũng ngại ngùng rời đi, tất cả học trò của nhị sư bá đều ỉu xìu bỏ đi, Tần Lâm vẫn đứng đó, bất động như núi, không ai vượt qua nổi.  

             "Lần này, Tần sư đệ đã khiến chúng ta nở mặt nở mày rồi".  

             Lâm Trung Nghĩa vỗ một cái lên vai Tần Lâm, ánh mắt vô cùng kích động, trong lời nói tràn ngập ý chí chiến đấu.  

             "Là do bọn họ bắt nạt người ta, đệ cũng đâu thể ngồi đấy chờ chết được".  

             Tần Lâm nhún vai nói, trận chiến này giúp anh thu được nhiều lợi ích, dù anh thắng Âu Dương Chấn Vân nhưng anh cũng gặp không ít trắc trở, cũng không hẳn là hoàn toàn chấn áp được anh ta.  

             Có vẻ như trong núi Côn Luân này, sẽ có còn người mạnh hơn Âu Dương Chấn Vân, điều này cũng khiến anh nghiêm nghị hẳn, dù sao anh cũng không thể quá liều lĩnh, coi trời bằng vung được.  

             Vào giờ phút này, nếu Tần Lâm có thể vui vẻ ăn mừng thắng lợi, thì bên của Diệp Toàn Cơ mà nói lại tràn ngập bóng tối.  

             Tất cả đệ tử quỳ xuống trước mặt ông ta, mặt ai cũng tràn đầy bi thương, tức giận, không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.  

             Bây giờ không ai dám khinh thường Tần Lâm nữa vì họ không đủ tư cách.  

             "Các ngươi chẳng có tác dụng gì! Một đám rác rưởi, ngay cả tên đó cũng không đánh lại, mấy năm nay ta dạy dỗ mấy đứa thế nào? Mấy đứa khiến ta quá thất vọng".  

             Diệp Toàn Cơ lạnh lùng nói, không kìm được, mình phái hết người đi nhưng vẫn không đuổi được Tần Lâm ra khỏi nơi đây, đúng là sỉ nhục!  

             "Sau hôm nay, các ngươi đi bế quan tu luyện đi, trong một năm không được phép trêu chọc bất kỳ ai, ta muốn thấy các ngươi mạnh lên, nếu không thì cút".  

             Diệp Toàn Cơ khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, Tần Lâm, tôi muốn xem cậu còn có thể phách lối đến đâu.  

             Thù oán năm đó với cha cậu, tôi nhất định phải báo.  

             Tôi nhất định phải đuổi được con trai cậu ra khỏi Côn Luân, các người không xứng làm đệ tử của nơi đây.  

             Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt ba tháng đã qua, gió tuyết vẫn thổi, trên núi không phân ngày đêm, không phân năm tháng, nhưng Tần Lâm vẫn ghi tạc trong lòng.  

             Ba tháng này, thực lực của anh đã tăng mạnh, hơn nữa còn nhờ viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng mà tiềm lực của anh được bộc phát hết.  

             Hôm nay là ngày anh đã đạt đến trình độ trước nay chưa từng có. Nếu như đấu lại với Âu Dương Chấn Vân chắc chưa quá năm chiêu là anh có thể hạ được anh ta.  

             Đúng lúc Lăng Dật Nhiên đang so tài với Tần Lâm, Lâm Trung Nghĩa bất chợt đi đến, lâu lắm rồi anh không gặp Tần Lâm, vì anh ta thực sự xấu hổ, nhiều năm tu luyện trên núi như vậy mà không bằng một tiểu sư đệ mới nhập môn.  

             Hôm nay anh ta xuất hiện khiến Tần Lâm rất kinh ngạc.  

             "Lâu lắm rồi sư huynh chưa tìm đệ. Chẳng nhẽ huynh sợ đệ ăn thịt huynh à?"  

             Lâm Trung Nghĩa mặt đầy mong đợi nhìn Tần Lâm.  

             "Vớ vẩn, lần này huynh thật sự có chuyện tìm đệ, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ tiến hành so tài giữa các đệ tử, tứ đại môn phái sẽ phái tất cả đệ tử giỏi nhất đến, đây là cơ hội ngàn năm có một của đệ, Tần sư đệ, chắc đệ không bỏ qua đâu nhỉ?"  

             Tần Lâm trầm giọng nói.  

             "Tứ đại môn phái?"  

             "Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm, Côn Luân! Mỗi môn phái đều là các môn phái võ thuật cổ truyền vô cùng mạnh mẽ. Mười năm một lần sẽ có một trận so tài kinh thiên động địa, ai ai cũng ngóng trông trận so tài này, cao thủ so tài có thể trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của bốn môn phái võ cổ truyền lớn nhất sẽ vô cùng vinh dự, được người đời biết đến".  

             Lăng Dật Nhiên trịnh trọng nói, nhưng lần này tham gia thi đấu thì phải là kẻ có thực lực, người thường mà đi thì chỉ có mất mặt.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK