Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1218: Dám đụng vào người Hoa Hạ tao thì nhất định phải chết!

“Bố, mẹ, con xin lỗi, con gái bất hiếu, con không thể báo hiếu hai người đến cuối đời được nữa rồi”.

Trác Y Nhiên lẩm bẩm, đối mặt với sinh tử nhưng không hề sợ hãi, chỉ hận không thể báo hiếu cho bố mẹ.

Vì để bảo vệ cho gia đình và đất nước, cho dù có chết thì Trác Y Nhiên vẫn không hề hối tiếc!

“Keng keng keng”.

Nhìn thấy từng thanh kiếm rơi xuống, Trác Y Nhiên vẫn nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đang tới.

Nhưng ngay lúc này, bỗng có một thanh âm giòn giã vang lên, mười tám thanh kiếm dài đều bị đánh bay ra ngoài.

Trác Y Nhiên đột nhiên mở mắt ra, cô nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ khó tin.

Tên đàn ông thấp bé nhíu chặt mày, ánh mắt như điện xẹt nhìn xung quanh.

Trò gì thế này? Phi hoa trích diệp*? Có thể dễ dàng đánh bay hơn chục thanh kiếm dài sao, bỗng trong lòng Trác Y Nhiên dậy sóng, cô hoàn toàn không dám tin.

*Phi hoa trích diệp: dùng lá, hoa đả thương người

Ngay cả sư phụ cũng chưa lợi hại như vậy, e rằng người này đã đạt đến trình độ siêu phàm rồi chăng?

“Ai?”

Người đàn ông thấp bé kêu lên, nhưng hoàn toàn không có ai, thực lực của người này thâm sâu khó lường, xem ra là gặp phải cao thủ rồi.

“Nhiều tên đàn ông như vậy mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ, anh hùng hảo hán cái quái gì chứ? Ở trên đất Hoa Hạ của tao mà dám ngông cuồng như vậy sao, mày thật sự nghĩ rằng vào trong rừng sâu thì không ai làm gì được bọn mày nữa rồi à”.

Tần Lâm điềm đạm nói, anh bước ra từng bước từ trong màn đen.

“Đất nước Hoa Hạ rộng lớn, tài nguyên phong phú, tiếc rằng bọn bây chỉ là một đám rác rưởi, căn bản không hề có cao thủ thực sự, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mày nhất định phải chết”.

Igawa Chiro cười khẩy, sau đó lắc đầu.

“Gầy như con khỉ chưa tiến hóa vậy, mày chính là cao thủ à? Tao chưa từng thấy tên cao thủ rác rưởi nào trông giống như củ khoai tây thành tinh như mày cả, có muốn đánh mày tao còn chê mày không đủ cao nữa là”.

Tần Lâm cười chế giễu.

“Thằng chó!”

Igawa Chiro gầm lên, nhìn thẳng vào Tần Lâm, tên người Hoa Hạ này đúng là không biết trời cao đất dày.

Đáng chết!

Trác Y Nhiên vẫn còn đang sửng sốt, lập tức nở ra nụ cười, không ngờ tên cao thủ Igawa này lại bị một thanh niên trẻ như vậy sỉ nhục, tức đến sôi máu.

Nhưng cách miêu tả ‘củ khoai tây thành tinh’ này cũng đúng quá rồi đó?

Ngay cả Trác Y Nhiên trong lúc sinh tử mà vẫn có thể bật cười.

“Thằng chó ngu ngốc! Củ khoai tây thành tinh nhà mày đến đây, để tao cho mày xem cái gì là lợi hại”.

Tần Lâm cãi lại.

“Tao không phải như vậy! Đồ ngu! Mày chết đi!”

Igawa Chiro lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Lâm, lửa giận hai bên không ngừng tăng lên.

“Thằng Oa lùn! Mày dám ngông cuồng ở Hoa Hạ à, mày không chịu mở to mắt nhìn xem đây là đâu sao”.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Đường đường là ninja của Igawa Ryu, hôm nay tao nhất định sẽ xé xác mày để đi gặp tướng quân Tokugawa!”

Igawa Chiro cầm thanh kiếm trong tay lên, mặt đầy sát ý muốn thử sức với Tần Lâm.

“Tao không gặp tướng quân gì đó, mày nên đi gặp Diêm Vương trước đi”.

Tần Lâm cười khẩy, ánh mắt đanh lại, lập tức đánh về phía Igawa Chiro.

“Cẩn thận! Hắn ta là ninja của tứ đại gia tộc nước Oa, Igawa Ryu, thực lực không hề tầm thường đâu!”

Trác Y Nhiên trầm giọng nói.

“Tôi không quan tâm hắn ta là người của gia tộc chết tiệt nào, đã gặp phải tôi thì coi như chuẩn bị chầu trời đi!”

Tần Lâm sát khí đằng đằng, nếu như đám người này không phải từ nước Oa thì có lẽ anh đã không hung hãn như thế, nhưng đây lại là đám chó người Oa, anh nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học.

Bao nhiêu năm qua bọn chung vẫn luôn giành miếng bánh của Hoa Hạ, đương nhiên Tần Lâm sẽ không để cho bọn chúng được toại nguyện.

Dám coi thường Hoa Hạ sao, đúng là ngông cuồng, bây giờ Tần Lâm sẽ cho hắn nếm thử mùi vị, không phải vì làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà là vì danh dự của dân tộc.

Dám đụng vào người Hoa Hạ thì nhất định phải chết!

“Tên người Hoa Hạ kia! Chịu chết đi!”

Igawa Chiro rút kiếm lao về phía Tần Lâm.

Tốc độ của hắn nhanh như gió, ngay cả Trác Y Nhiên cũng biến sắc, không ngờ chiêu thức của Igawa Chiro lại hung tàn đến vậy, hơn nữa còn làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Ánh kiếm sắc bén xé tan màn mưa, một nhát chém xuống.

“Cẩn thận!”

Trác Y Nhiên hạ giọng, cô không thể không nói ra.

Nhưng tốc độ của Igawa Chiro quả thực rất nhanh, Trác Y Nhiên căn bản không thể phản ứng kịp, liệu người thanh niên kia có thể đỡ nổi đòn tấn công của Igawa Chiro hay không đây?

Trác Y Nhiên còn chưa kịp định thần lại thì Tần Lâm đã ra tay rồi, tốc độ của anh còn nhanh hơn Igawa Chiro, anh lướt qua rất nhanh.

Nếu như Tần Lâm vẫn đứng yên đó thì sẽ bị chém chết mất, bóng dáng anh vụt nhanh như ánh sáng, trông tần Lâm giống hệt như một bóng ma trong đêm đen vậy.

Igawa Chiro thoáng kinh ngạc, tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, cứ liên tục lùi về sau, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội để ra tay.

Sát ý của Igawa Chiro nổi lên, lần này hắn đến Hoa Hạ là có nhiệm vụ phải làm, đương nhiên hắn sẽ không nhân từ khi đối mặt với tên người Hoa Hạ này.



Tần Lâm lấy lùi làm tiến, bước chân vững chắc, trông có vẻ hơi lộn xộn nhưng thực ra rất cẩn trọng.

Tần Lâm căn bản không thể hiểu được chiêu thức của Igawa Chiro, anh cũng đã từng nghe sư phụ nhắc đến nhẫn thuật của đám người Oa này, nhưng sư phụ cũng không quan tâm mấy, nói trắng ra thì khá tầm thường.

Hoặc có thể nói rằng, sư phụ không hề coi trọng điều đó.

Lần này Tần Lâm lại gặp phải, chắc chắn anh sẽ không để yên cho bọn chúng, muốn gây rối ở biên cương Hoa Hạ thì chí ít cũng phải qua được cửa của anh đã.

Tần Lâm đã đả thông bốn đường kinh mạch, coi như cũng là cao thủ rồi, trong mắt anh mà nói thì tên Igawa Chiro này vô cùng chậm chạp.

Mặc dù tên này rất mạnh, nhưng mỗi bước của hắn đều nằm trong tính toán của Tần Lâm, mà ngay cả Tần Lâm cũng không ngờ đến được điều này.

Tần Lâm đã đả thông Âm kiều mạch và Dương kiều mạch, cũng như Âm duy mạch và Dương duy mạch, cho nên kinh mạch trong cơ thể anh vô cùng thông thoáng, ngay cả hơi thở cũng vậy, anh căn bản không có chút gì áp lực, hoàn toàn có thể kết nối được linh khí giữa đất và trời, đây là điều mà những người không đả thông huyết mạch thì không thể làm được.

Theo như Tần Lâm thấy thì tên Igawa Chiro này vẫn chưa đả thông huyết mạch, nếu hông thì hắn cũng sẽ không chậm như vậy, bên ngoài thì tỏ ra hổ báo nhưng lại là miệng hùm gan sứa.

“Mày cũng chậm quá rồi đó? Tốc độ cứ như ốc sên vậy, xem ra cũng chỉ là dọa người khác thôi nhỉ”.

Tần Lâm cười nói, mỗi một bước đều rất bình tĩnh, càng khiến cho Igawa Chiro nổi điên đuổi theo anh.

Trác Y Nhiên vẫn ngây ra đó, người thanh niên này lại mạnh vậy sao? Chuyện này đúng là phi thực tế, nếu như không có công lực luyện hàng chục năm thì làm sao có thể lợi hại như vậy được chứ? Thậm chí có tưởng tượng cô cũng không dám nữa là.

Nhưng trong mắt Tần Lâm thì tên Nhẫn giả Igawa Ryu này lại chậm như vậy ư?

Mình phải xem thử rốt cuộc là anh ta mạnh cỡ nào!

Trác Y Nhiên khó mà tin được, chỉ có thể yên lặng quan sát, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, người này đúng là không hề đơn giản!

Chiêu thức của Igawa Chiro cũng không hề kém cạnh, nhưng tiếc là hắn đã gặp phải Tần Lâm, tốc độ của Tần Lâm quá nhanh, hắn không sao đuổi kịp được anh, vậy nên sắc mặt của Igawa Chiro càng lúc càng trở nên khó coi.

Vốn tưởng rằng chỉ cần hai ba hiệp là có thể xử được tên nhóc không biết trời cao đất dày này, bây giờ xem ra mình đã hoàn toàn đánh giá thấp hắn ta rồi, đã vậy càng lúc lại càng khiến cho bản thân bị cản trở, nhất thời đã để cho Tần Lâm dắt đi một vòng.

Kẻ mạnh đấu vưới nhau chính là dựa vào tốc độ và sức mạnh, tốc độ cực nhanh khiến cho đối phương không thể động nổi vào dù chỉ là quần áo, sức mạnh lớn thì có thể đánh một phát bằng mười lần lực, căn bản không ai có thể đỡ nổi.

Hoặc có thể nói rằng, sư phụ không hề coi trọng điều đó.

Lần này Tần Lâm lại gặp phải, chắc chắn anh sẽ không để yên cho bọn chúng, muốn gây rối ở biên cương Hoa Hạ thì chí ít cũng phải qua được cửa của anh đã.

Tần Lâm đã đả thông bốn đường kinh mạch, coi như cũng là cao thủ rồi, trong mắt anh mà nói thì tên Igawa Chiro này vô cùng chậm chạp.

Mặc dù tên này rất mạnh, nhưng mỗi bước của hắn đều nằm trong tính toán của Tần Lâm, mà ngay cả Tần Lâm cũng không ngờ đến được điều này.

Tần Lâm đã đả thông Âm kiều mạch và Dương kiều mạch, cũng như Âm duy mạch và Dương duy mạch, cho nên kinh mạch trong cơ thể anh vô cùng thông thoáng, ngay cả hơi thở cũng vậy, anh căn bản không có chút gì áp lực, hoàn toàn có thể kết nối được linh khí giữa đất và trời, đây là điều mà những người không đả thông huyết mạch thì không thể làm được.

Theo như Tần Lâm thấy thì tên Igawa Chiro này vẫn chưa đả thông huyết mạch, nếu hông thì hắn cũng sẽ không chậm như vậy, bên ngoài thì tỏ ra hổ báo nhưng lại là miệng hùm gan sứa.

“Mày cũng chậm quá rồi đó? Tốc độ cứ như ốc sên vậy, xem ra cũng chỉ là dọa người khác thôi nhỉ”.

Tần Lâm cười nói, mỗi một bước đều rất bình tĩnh, càng khiến cho Igawa Chiro nổi điên đuổi theo anh.

Trác Y Nhiên vẫn ngây ra đó, người thanh niên này lại mạnh vậy sao? Chuyện này đúng là phi thực tế, nếu như không có công lực luyện hàng chục năm thì làm sao có thể lợi hại như vậy được chứ? Thậm chí có tưởng tượng cô cũng không dám nữa là.

Nhưng trong mắt Tần Lâm thì tên Nhẫn giả Igawa Ryu này lại chậm như vậy ư?

Mình phải xem thử rốt cuộc là anh ta mạnh cỡ nào!

Trác Y Nhiên khó mà tin được, chỉ có thể yên lặng quan sát, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, người này đúng là không hề đơn giản!

Chiêu thức của Igawa Chiro cũng không hề kém cạnh, nhưng tiếc là hắn đã gặp phải Tần Lâm, tốc độ của Tần Lâm quá nhanh, hắn không sao đuổi kịp được anh, vậy nên sắc mặt của Igawa Chiro càng lúc càng trở nên khó coi.

Vốn tưởng rằng chỉ cần hai ba hiệp là có thể xử được tên nhóc không biết trời cao đất dày này, bây giờ xem ra mình đã hoàn toàn đánh giá thấp hắn ta rồi, đã vậy càng lúc lại càng khiến cho bản thân bị cản trở, nhất thời đã để cho Tần Lâm dắt đi một vòng.

Kẻ mạnh đấu vưới nhau chính là dựa vào tốc độ và sức mạnh, tốc độ cực nhanh khiến cho đối phương không thể động nổi vào dù chỉ là quần áo, sức mạnh lớn thì có thể đánh một phát bằng mười lần lực, căn bản không ai có thể đỡ nổi.

“Đáng ghét!”

Igawa Chiro tức đến phát điên, hắn liên tiếp tung chiêu nhưng không thành, Tần Lâm cứ như một con lươn vậy, chỉ biết né tránh, khiến cho hắn không sao bắt được anh.

“Có ngon thì ra tay đi, trốn tránh thì có bản lĩnh gì chứ?”

Igawa Chiro cười khẩy, nói với ánh mắt u ám.

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK