Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Cơ thể Triệu Vô Cực bay ngược lên, sắc mặt sa sầm, máu phun ra, trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam tâm.  

             Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.  

             Từ trước đến nay Triệu Vô Cực luôn là vị sư huynh mà bọn họ kính trọng, trước giờ không ai có thể chiến đấu với anh ta một cách dữ dội như vậy.  

             Hơn nữa thực lực của Tần Lâm khiến ai cũng phải rùng mình, những đòn công kích như vũ bão dữ dội thật khiến người ta phải kiêng dè.  

             Triệu Vô Cực bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, tưởng như ngang tài ngang sức nhưng sau ba mươi chiêu đã bị Tần Lâm áp chế hoàn toàn, chỉ một ấn quyết đã khiến cho Triệu Vô Cực trở nên tuyệt vọng, mặt mày bàng hoàng.   

             Toàn thân Triệu Vô Cực như rã rời, cơ thể đau đớn khủng khiếp.  

             Trong mắt Lâm Trung Nghĩa hiện lên một tia vui mừng, Tần Lâm này quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, mọi người liền trở nên vui vẻ, lần này Tần sư đệ đã làm cho bọn họ nở mày nở mặt rồi.  

             Triệu Vô Cực và Nhiếp Vân Hải đều là những kẻ đáng ghét nhất dưới trướng của nhị sư thúc, bình thường còn hay bắt nạt bọn họ, nếu như không phải do sức mạnh không đủ thì bọn họ cũng đã có một trận quyết đấu với nhau rồi.  

             Hôm nay Tần sư đệ đã giúp bọn họ hoàn thành tất cả những điều họ muốn làm nhưng chưa bao giờ dám làm.  

             “Hay lắm Tần sư đệ!”  

             “Tần sư đệ đúng là tấm gương sáng của chúng ta, ha ha ha!”  

             “Ngầu lắm đó Tần sư đệ”.  

             Mọi người tràn đầy hưng phấn và kích động.  

             Lúc này, Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm vào Tần Lâm với vẻ cay đắng, anh ta đã thua hoàn toàn rồi.  

             Nhưng Tần Lâm lại không hề có ý định dừng lại, hơn nữa anh còn muốn thừa thắng xông lên, giáng cho Triệu Vô Cực một đòn chí mạng.  

             “Mẹ kiếp, thằng nhóc này muốn giết tôi!”  

             Triệu Vô Cực vô cùng hoảng sợ, cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta vội vàng bò về phía sau với vẻ mặt hốt hoảng.  

             "Giả vờ xong rồi muốn chạy ư? Trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ?"  

             Tần Lâm cười khẩy.  

             Bỗng một cước trên không đá thẳng vào cột sống của Triệu Vô Cực, anh ta vừa bò vừa la hét, suýt chút nữa lăn khỏi vách đá, tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Triệu Vô Cực, xém chút nữa hồn bay phách lạc.  

             Quá tàn nhẫn rồi!  

             Tần sư đệ này ra tay vô cùng tàn nhẫn, không chút nương tay, tên Triệu Vô Cực này coi như xui xẻo khi chọc phải Tần Lâm.  

             Triệu Vô Cực cũng đang thầm kêu khổ, không ngờ tên Tần Lâm này lại thực sự ra chiêu chí mạng với mình, anh ta vốn là người chiếm thế thượng phong, vậy mà bây giờ lại tự ép mình vào tình thế tuyệt vọng.   

             Ai sợ ai chứ?  

             Sau khi ăn hành hết lần này đến lần khác thì Triệu Vô Cực liền cảm thấy cực kỳ hối hận.  

             “Tôi thua rồi!”  

             Sắc mặt Triệu Vô Cực tái mét, anh ta đã bị thương nặng.  

             Nếu như không nhận thua, có khi anh ta sẽ thực sự bị Tần Lâm đá chết mất.  

             Hảo hán không chấp chuyện vặt, nếu bản thân đã không phải là đối thủ của Tần Lâm thì anh ta chỉ có thể giả vờ nhượng bộ mà thôi.  

             Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tình hình của anh ta còn tệ hơn những người khác, vậy nên anh ta bắt buộc phải xuống nước.  

             Xuống nước không đáng sợ, không có cơ hội để nhận lỗi mới càng đáng sợ hơn, còn sống là sẽ còn hy vọng.  

             Anh ta không thể chết, nếu anh ta rơi xuống từ vách đá thì chắc chắn sẽ nát thành từng mảnh.  

             "Anh không có cơ hội để nhận thua đâu”.  

             Tần Lâm không thèm quan tâm những thứ này, tại sao lúc Triệu Vô Cực một mực ép anh rời khỏi Côn Luân thì lại không nói tới?  

             Bây giờ đánh không lại còn định nhận thua, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.  

             Núi Côn Luân này không phải do nhà anh xây đâu.  

             Ánh mắt Tần Lâm đanh lại, từng bước ép sát, một lần nữa khiến Triệu Vô Cực không còn đường lui.  

             "Sao còn chưa ra tay?"  

             Triệu Vô Cực gầm lên, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi trước sức mạnh của Tần Lâm, ai dám ra tay chứ? Chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?  

             Triệu Vô Cực kêu trời không thấu kêu đất không hay, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, chẳng lẽ tên này thật sự muốn giết anh ta hay sao.  

             Tần Lâm không hề nương tay, tung liên hoàn cước và đấm khiến cho Triệu Vô Cực không còn sức để chống trả, chỉ có thể bị đánh bầm dập mà thôi, máu tươi túa ra, sắc mặt tái mét, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.   

             Nhưng ngay lúc này, Triệu Vô Cực đã như một con chó chết chủ, bỗng nhiên có một bóng người gầy gò xuất hiện, và ngay khi lòng bàn tay của anh ta đưa ra, trực tiếp dùng quyền để ngăn cách Tần Lâm và Triệu Vô Cực ra.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK