Chương 1212: Lưu Sẹo đáng sợ
Tần Lâm cười nói.
"Bây giờ tôi là dao thớt, ông là cá thịt, ông còn dám kiêu ngạo với tôi à? Tôi thấy có vẻ ông cũng không muốn sống nữa đâu nhỉ?"
Anh bước từng bước lại gần, Tiêu Thần hết đường chạy, nằm bệt xuống đất, lo sợ bất an.
"Mày đừng lại đây!"
"Tôi lại đấy thì làm sao chứ? Nhà họ Tiêu lợi hại như vậy, Tần Lâm tôi muốn xem xem bản lĩnh của ông. Nhưng mà tôi thấy người làm cha như ông cũng chẳng có gì tốt đẹp".
Tần Lâm đạp một phát trúng mặt Tiêu Thần, Tiêu Thần mặt mày đầy máu hét toáng lên. Bây giờ tất cả người nhà họ Doãn đều ôm đầu bịt tai, không dám lên tiếng, ở trước mặt Tần Lâm, run lẩy bẩy, miệng câm như hến.
"Bốp bốp bốp..."
Tần Lâm không hề khách khí, cho Tiêu Thần một trận, cuối cùng Tiêu Thần chỉ có thể ôm lấy Tiêu Vân Phi, bố con ôm nhau, nương tựa lấy nhau, trông vô cùng đáng thương.
Có điều người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng hận, không có ai thương hại bọn họ.
Tiêu Thần mặt mày sưng húp, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Nhà họ Tiêu bọn tao nhất định sẽ không tha cho mày, có bản lĩnh thì mày đừng đi, nếu không tao sẽ khiến mày hối hận".
Tần Lâm khoanh tay trước ngực, ngồi giữa đại sảnh, nổi hứng nhìn Tiêu Thần.
"Thật không? Vậy thì được, tôi muốn xem xem ông làm được gì".
"Tần đại sư, cậu mau đi đi. Mặc dù cậu giỏi võ, nhưng phép vua thua lệ làng".
Doãn Chấn Tử vô cùng lo lắng, lúc này Tần Lâm đã đánh bại hết người mà Tiêu Thần đem đến rồi, cách tốt nhất là rời đi, một khi thả hổ về núi, Tiêu Thần nhất định sẽ không để yên.
Nỗi lo của Doãn Chấn Tử cũng là nỗi lo lắng của Doãn Thu Ca, Tần Lâm chưa từng sống ở thành phố Khang Bình, không biết nhà họ Tiêu có thế lực thế nào.
Doãn Thu Ca vội vàng nói.
"Sư phụ, chúng ta mau đi rồi, tí nữa là không kịp đâu".
Tần Lâm cười nói.
"Chúng ta đi rồi, ông Doãn sẽ bị liên lụy đấy".
Doãn Chấn Tử cười nói.
"Tôi già thế này rồi, bọn họ còn làm gì được tôi nữa đây?"
Lúc này Doãn Thu Ca mới nhớ ra, ông nội còn ở nhà họ Doãn, đến lúc đó nhà họ Doãn mà không tìm được họ thì sẽ lôi ông nội ra để uy hiếp.
Doãn Thu Ca kéo tay ông nội.
"Ông nội, hay là ông đi cùng cháu đi!"
"Đây là nhà ông, ông còn đi đâu được chứ? Cho dù có chết, ông cũng phải chết ở nơi ông đã sinh ra và lớn lên".
Doãn Chấn Tử ung dung bình tĩnh, ông đã qua tuổi thất tuần, còn sợ điều gì nữa chứ?
Sống và chết đã không còn là thứ ông quan tâm nữa rồi, đặc biệt ông còn là bác sĩ, đây cũng là điều bình thường của tạo hóa thôi.
"Trời nổi gió rồi, nên để nhà họ Tiêu phá sản thôi".
Tần Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, mấy chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên đất.
Lúc này, Tần Lâm tóm lấy một chiếc, xé làm đôi.
"Thằng khốn, hôm nay Tiêu Thần tao phải xé mày thành trăm mảnh, tao phải khiến mày sống không bằng chết!"
Tiêu Thần vô cùng tức giận, ông ta chưa bao giờ chịu nhục thế này, không chỉ mình, mà con trai mình cũng bị đánh đến mức suýt tàn phế, bây giờ người ta đang ngồi lên đầu lên cổ ông ta, ông ta nhất định sẽ trả lại tất cả.
Ở thành phố Khang Bình này, không có ai dám đối xử như thế với ông ta cả.
Cho dù anh có là ai, Tiêu Thần tôi cũng có thể khiến anh khuynh gia bại sản, khiến anh chết chắc!
Tiêu Thần gọi điện thoại, ánh mắt trở nên hung ác.
"Anh Lưu, anh mang theo người của anh đến đây một chuyến, sau chuyện này bao nhiêu tiền em cũng chi".
Doãn Chán Tử sợ hãi nói.
"Tiêu Thần gọi điện cho Lưu Sẹo rồi, chết rồi, hắn là trùm của cả thành phố Khang Bình này".
"Chính là tên Lưu Sẹo giết người không chớp mắt đấy! Chẳng phải hắn đã sớm rửa đao gác kiếm rồi sao? Cháu nghe nói hắn không làm mấy chuyện này nữa mà".
Doãn Thu Ca sợ hãi, cô biết tên Lưu Sẹo này, ở thành phố Khang Bình, người lớn trẻ nhỏ không ai là không biết, dùng Lưu Sẹo để dỗ trẻ con ngủ còn hiệu quả hơn cả gấu đen.
Đứa trẻ nào nghe thấy Lưu Sẹo đến rồi là ba chân bốn cẳng chạy đi ngủ, cái tên này có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
"Tôi xin anh, sư phụ, anh mau đi đi, anh không đấu lại bọn họ đâu, anh rất giỏi võ, nhưng Lưu Sẹo là ông trùm thành phố Khang Bình, hơn mười năm qua, không ai dám đối đầu với hắn, đàn em dưới tay hắn cũng phải tám trăm người".
Doãn Thu Ca hoảng sợ nói, Tần Lâm đúng là giỏi võ, nhưng một mình khó đánh lại nhiều người, uy danh của Lưu Sẹo luôn khiến người ta sợ hãi.
Doãn Chấn Tử trầm giọng nói.
"Đúng vậy Tần đại sư, hai người mau đi đi, không cần đấu với họ đâu, tôi già rồi, cho dù có chết cũng phải ở lại chốn này".
Tần Lâm cười, cầm điên thoại lên, gọi cho Đồng Phương Châu.
"Không đi, tôi muốn xem xem, tên Lưu Sẹo trong truyền thuyết này có đánh ngã được tôi không?"
"Alo, Tần đại sư à?"
Tần Lâm nói.
"Ừm, tôi đang ở thành phố Khang Bình, ông có biết Lưu Sẹo không? Bây giờ tôi đang bị người ta bao vây".
Đồng Phương Châu trầm giọng nói, Lưu Sẹo là cái quái gì? Dám tỏ vẻ với Tần đại sư, hắn muốn chết à?
"Lưu Sẹo? Tên này dám chọc giận Tần đại sư sao, mặc dù tôi cách chỗ đấy hơi xa, hơi ngoài tầm với, nhưng tôi sẽ đích thân đến đấy một chuyến, dám động vào Tần đại sư, ông trời cũng không cứu nổi đâu".
Tần Lâm hỏi.
"Mất bao lâu?"
Đồng Phương Châu nói.
"Chắc cũng phải nửa tiếng".
Tần Lâm nói xong liền cúp máy.
"Tôi chỉ cho ông nửa tiếng!"
Đồng Phương Châu trầm ngâm trong chốc lát, nói với người đứng bên.
"Chuẩn bị mười chiếc trực thăng, đưa theo khoảng năm trăm người, đến thành phố Khang Bình với tôi!"
"Vâng, ông chủ!"
Đồng Phương Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lẽo, Tần đại sư là đại ân nhân của ông ta, hơn nữa ông ta không thể nắm rõ thực lực của Tần đại sư. Tần đại sư cần giúp đỡ, cho dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ông ta cũng sẽ không từ chối.
...
Tiêu Thần cười khẩy nói, lau đi vết máu trên khóe miệng, ánh mắt vô cùng ác độc.
"Ái ôi, mày còn gọi cho ai nữa vậy? Ha ha ha, mày nghĩ ở thành phố Khang Bình này có ai đọ lại Lưu Sẹo được chắc? Chưa đến nửa tiếng nữa, tao nói cho mày biết, Lưu Sẹo đến rồi, mày sẽ biết mình chết khó coi đến mức nào".
Tần Lâm đánh con trai ông ta tàn phế, bây giờ ông ta cũng bị đánh, nhà họ Doãn cũng mất hết mặt mũi, thù này nhất định phải trả.
Doãn Chấn Phong gầm nhẹ.
"Tần Lâm, cậu còn không mau quỳ xuống trước chủ tịch Tiêu đi, nếu không tí nữa cậu chết chắc".
"Lão Tam, mấy người có biết mình đang cưỡi lên đầu hổ không? Dám đối đầu với chủ tịch Tiêu, mấy người không muốn sống nữa à?"
"Anh cả, nhiều năm như vậy mà anh vẫn không nhìn thấu sinh tử à, vì sống bọn em có thể cúi đầu nhưng không cần phải khom lưng làm chó cho người khác, vì lợi ích của gia tộc mà dùng con cháu làm bàn đạp, anh khiến em thất vọng quá".
Doãn Chấn Tử lắc đầu, mặt đầy vẻ phức tạp. Phải đối đầu với anh cả, ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Ban đầu ông cống hiến hết mình vì nghiên cứu y thuật, nhường chức gia chủ cho anh cả, bây giờ có vẻ như đây chính là sai lầm lớn nhất của ông.
"Hừ, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ có đi cùng chủ tịch Tiêu, chúng ta mới có thể mạnh lên, anh thấy ông cháu hai người đều bị Tần Lâm mê hoặc rồi. Cậu ta có thể đem lại cho nhà họ Doãn thứ gì chứ? Cậu ta chẳng phải chỉ là bác sĩ thôi sao? Thần y á? Ha ha ha, em chẳng phải là thần y sao? Em đâu thể đem lại sự hưng thịnh cho nhà họ Doãn, chỉ có đi theo chủ tịch Tiêu thì mới được nhờ".
Đồng Phương Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lẽo, Tần đại sư là đại ân nhân của ông ta, hơn nữa ông ta không thể nắm rõ thực lực của Tần đại sư. Tần đại sư cần giúp đỡ, cho dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ông ta cũng sẽ không từ chối.
...
Tiêu Thần cười khẩy nói, lau đi vết máu trên khóe miệng, ánh mắt vô cùng ác độc.
"Ái ôi, mày còn gọi cho ai nữa vậy? Ha ha ha, mày nghĩ ở thành phố Khang Bình này có ai đọ lại Lưu Sẹo được chắc? Chưa đến nửa tiếng nữa, tao nói cho mày biết, Lưu Sẹo đến rồi, mày sẽ biết mình chết khó coi đến mức nào".
Tần Lâm đánh con trai ông ta tàn phế, bây giờ ông ta cũng bị đánh, nhà họ Doãn cũng mất hết mặt mũi, thù này nhất định phải trả.
Doãn Chấn Phong gầm nhẹ.
"Tần Lâm, cậu còn không mau quỳ xuống trước chủ tịch Tiêu đi, nếu không tí nữa cậu chết chắc".
"Lão Tam, mấy người có biết mình đang cưỡi lên đầu hổ không? Dám đối đầu với chủ tịch Tiêu, mấy người không muốn sống nữa à?"
"Anh cả, nhiều năm như vậy mà anh vẫn không nhìn thấu sinh tử à, vì sống bọn em có thể cúi đầu nhưng không cần phải khom lưng làm chó cho người khác, vì lợi ích của gia tộc mà dùng con cháu làm bàn đạp, anh khiến em thất vọng quá".
Doãn Chấn Tử lắc đầu, mặt đầy vẻ phức tạp. Phải đối đầu với anh cả, ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Ban đầu ông cống hiến hết mình vì nghiên cứu y thuật, nhường chức gia chủ cho anh cả, bây giờ có vẻ như đây chính là sai lầm lớn nhất của ông.
"Hừ, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ có đi cùng chủ tịch Tiêu, chúng ta mới có thể mạnh lên, anh thấy ông cháu hai người đều bị Tần Lâm mê hoặc rồi. Cậu ta có thể đem lại cho nhà họ Doãn thứ gì chứ? Cậu ta chẳng phải chỉ là bác sĩ thôi sao? Thần y á? Ha ha ha, em chẳng phải là thần y sao? Em đâu thể đem lại sự hưng thịnh cho nhà họ Doãn, chỉ có đi theo chủ tịch Tiêu thì mới được nhờ".
Doãn Chấn Phong cười khẩy nói, một ông già hơn bảy mươi tuổi đầu mà không biết xấu hổ vẫy đuôi xin xỏ Tiêu Thần, điều này khiến Doãn Chấn Tử thở dài.
Tiêu Thần cười híp mắt nói.
"Mấy người một lòng một dạ như vậy thì chết hết đi cho tôi, Lưu Sẹo ra tay ác lắm, hy vọng ba người chịu nổi".
Một lúc sau, có hơn hai mươi chiếc xe đỗ ngoài cổng nhà họ Doãn, mà lúc này, đám côn đồ đông như kiến rầm rầm chạy vào.
-----------------------