Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Thật sự là cậu Tần!

Nhưng cũng hết cách, tên Cao Thâm kia bắt ba người bọn họ đến đây ăn xin, người nhà bọn họ bị uy hiếp, nếu hành động thiếu suy nghĩ thì Cao Thâm sẽ ra tay tàn nhẫn, chuyện gì hắn cũng có thể làm.

Mặc dù trước khi vào ngành này bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị, nhưng bọn họ không thể trừng mắt nhìn người thân và đệ tử bị người ta giết hại.

Lúc này Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương đang quỳ bất động dưới đất, hai chân hoàn toàn không còn cảm giác, e là phần đời còn lại bại liệt hoàn toàn rồi.

Long Ích Huy nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng đau khổ, muốn phản kháng như lại không dám ra tay.

Tên ăn xin kia cười khẩy: "Nhớ tên tao này, tao tên Lưu Khoa, sẽ là đại ca sau này của chúng mày, tiền chúng mày kiếm được sẽ đưa cho tao trước, sau đó tao xem tình hình rồi đưa lại cho chúng mày.

Long Ích Huy chau mày lại: "Tại sao?"

Đại trượng phu phải biết thay đổi theo tình hình, lúc làm đại ca cũng phải kiếm cơm, nhưng bọn họ phải sống, cho dù làm ăn xin cũng phải có cơm ăn.

Tên Lưu Khoa này thật quá đáng, dám cướp đi tiền của bọn họ.

Lưu Khoa hừ một tiếng, đạp một phát vào đầu Long Ích Huy.

"Con mẹ nó dám hỏi tại sao à? Tại tao là đại ca, làm sao, có phục không?”

Long Ích Huy siết chặt nắm đấm, trước đây loại người như thế này còn không có tư cách để nói chuyện với ông ta, không ngờ bây giờ loại người này lại có thể trèo lên đầu ông ta.

Đoàn Bảo Đông hạ giọng nói: "Tiểu Long, hảo hán không khuất phục, đừng vội".

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Đoàn Bảo Đông thật ra cũng rất lo lắng, dù gì bây giờ hai chân của ông ta cũng đã bị gãy rồi, nếu còn lành lặn thì nói không chừng vẫn có thể phản kháng lại được.

Nhưng bây giờ...

Haizzz, nếu có cậu Tần ở đây thì tốt quá.

Long Ích Huy thở dài một hơi: "Thủ đoạn của tên Cao Thâm này vô cùng độc ác, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều trợ thủ, cho dù có cậu Tần ở đây, e là cũng bất lực".

Bùi Lương cũng thở dài một hơi: "Thắng làm vua thua làm giặc, làm ngành này phải để não ở lưng quần, tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, cũng chẳng còn gì tiếc nuối".

Ba người sụt sịt với nhau, vậy mà đã đến tối.

Lưu Khoa và những người khác đứng dậy đi về nhà, đúng vậy, ăn xin ở đây cũng đều có nhà của mình, năm nay đi ăn xin còn nhiều tiền hơn đi làm, mua nhà mua xe chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng Bùi Lương ba người bọn họ không như vậy, bọn họ chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ, trên người không có một đồng, chân đau như muốn chết đi sống lại.

"Anh Đông, Bùi đại ca, hai người ngủ một chút đi, tôi không buồn ngủ, tôi canh đêm cho".

Thói quen nghề nghiệp, Long Ích Huy vẫn canh cho hai vị đại ca ngủ.

Trong lúc Long Ích Huy đang buồn ngủ, một bóng người từ xa tiến lại, bóng người bị đèn đường chiếu lên kéo dài, nhìn vô cùng vạm vỡ,

Long Ích Huy đứng lên đầy cảnh giác, móc mảnh gạch vụn bên người ra, nắm chặt trong tay.

Nhưng lúc bóng người đó bước đến, Long Ích Huy lại trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.

"Cậu Tần!"

Một câu ‘cậu Tần’ cũng khiến Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương hoảng hốt bật dậy, trợn tròn mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc!

"Cậu Tần, thật sự là cậu Tần!"

Lại được nhìn thấy Tần Lâm, ba người đều mừng rơm rớm nước mắt, không ngờ cậu Tần vẫn còn sống!

Nhìn ba người thảm hại như thế này, trên người Tần Lâm tỏa ra chút sát ý.

"Liên lụy đến mọi người rồi".

Đoàn Bảo Đông cười khổ: "Cậu Tần nói quá, cho dù không có cậu, chúng tôi e là vẫn sẽ lâm vào kết cục này, không còn cách khác, cản đường kiếm tiền của người ta rồi".

Đoàn Bảo Đông nói thật, chỉ cần bọn họ là đại ca Đông Hải, còn ở Đông Hải ngày nào là nguy hiểm ngày đấy.

Thành phố Đông Hải này mặc dù chẳng phải là thành phố đứng đầu, nhưng cũng được coi là nơi phát triển, bên tỉnh lỵ cũng có người nhắm vào bọn họ.

Tần Lâm đỡ hai người Đoàn Bảo Đông dậy, sờ thử hai chân, phát hiện ra xương chưa bị rạn nứt, cũng không có vết thương ngoài.

"Chân bị người ta điểm huyệt sao?"

Đoàn Bảo Đông gật đầu: "Có một lão già điểm mấy cái lên người chúng tôi, sau đó chân của tôi không có cảm giác nữa".

Tần Lâm cười lạnh: "Không ngờ bọn họ còn có cao thủ".

Nhưng điểm này lại đúng ý của Tần Lâm, nếu gãy xương, mặc dù dễ điều trị nhưng muốn cử động được thì phải mất một trăm ngày, cho dù Tần Lâm có dùng thần dược cũng phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục đi lại được.

Như vậy khá mất thời gian.

Nhưng tên Cao Thâm này lại tưởng tìm được một cao thủ dùng chiêu điểm huyệt để làm gãy chân của bọn họ, sẽ gây nhiều rắc rối cho Tần Lâm.

Chỉ cần phá được huyệt vị, không giống với những công phu trong tiểu thuyết võ hiệp trên phim, điểm huyệt thật sự rất khó giải quyết, không phải Tần Lâm bấm vài cái là giải được.

Nhưng cũng có một chỗ tốt, đó là sau khi giải huyệt xong sẽ lập tức có thể trở về bình thường.

Tần Lâm lấy châm bạc ra, xé ống quần của Đoàn Bảo Đông, nhìn thấy trên chân có một vết máu ứ đọng, rất rõ hai dấu điểm chỉ.

Ngón tay cái bên trái của Tần Lâm, ấn xuống vết máu, lấy ngón cái làm tâm, xoay cổ tay theo hình tròn, ngón trỏ quét qua bát vị, đâm kim bạc xuống.

Hai tay đồng thời khống chế, ba phát lên ba phát xuống, sau đó nhẹ nhàng búng một cái.

Kim bạc kêu ong ong, nơi hai dấu tay bị điểm huyệt của Đoàn Bảo Đông từ từ nhô lên, sau đó chảy ra máu đen.

Mấy giây sau, vẻ mặt Đoàn Bảo Đông đột nhiên thay đổi, ông ta cắn chặt răng, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.

Hai chân tê dại, vừa đau vừa ngứa.

Tần Lâm vỗ vai ông ta, lập tức lôi ông ta ra dậy: "Không sao rồi, đi vài bước là được".

Đoàn Bảo Đông kiên trì, nghiên răng nghiến lợi bước đi vài bước, đúng thật là cảm giác tê dại dần dần mất đi, vài phút sau đã hồi phục lại như lúc đầu, ông ta kiếm một cây cột điện đá mấy phát, cảm thấy năng lượng vô cùng dồi dào.

Đoàn Bảo Đông vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên: "Cậu Tần đúng là cao minh!"

Bùi Lương thấy vậy cũng vô cùng mong đợi, cậu Tần là thần y, mấy chuyện đơn giản như chữa cái chân cho bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, lần này có hy vọng rồi!



Tần Lâm dùng phương pháp vừa rồi chữa cho Bùi Lương, hai vị đại ca lại khôi phục lại vẻ uy phong lẫm liệt.

Sau khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi, hai người lại buồn bã.

"Cậu Tần, mặc dù chân của chúng tôi đã khôi phục lại, nhưng bên Cao Thâm chúng tôi không dám ra tay".

"Ồ! Có chuyện gì vậy?"

Đoàn Bảo Đông thở dài: "Mẹ của tôi, và em gái của anh Bùi đều nằm trong tay Cao Thâm, chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ".

Làm trong ngành này không dám kết hôn, mặc dù có tình cảm với nhân tình cũng chỉ là yêu đương vụng trộm thôi, thậm chí không dám nói cho đệ tử biết, lại sợ liên lụy đến người khác.

Nhưng bố mẹ, người thân thì rất khó giấu kín, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cho nên mới bị Cao Thâm bắt thóp.

Người thân đang bị uy hiếp trong tay bọn chúng, cho dù chân có khỏi rồi, bọn họ cũng không dám hành động linh tinh.

Tần Lâm gật đầu một cái, ‘ồ’ một tiếng.

"Nếu đã như vậy thì giết Cao Thâm đi là được".

Đoàn Bảo Đông ngây người, sau đó cười khổ.

"Cậu Tần, điều này đúng là có lý, nhưng Cao Thâm không dễ giết như vậy".

-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK