"Con biết rồi sư phụ, con nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập".
Mặt Tần Lâm đầy vẻ nghiêm túc, những lời sư phụ nói, những điều sư phụ dạy đều là tài sản quý báu có thể khiến anh sử dụng cả đời.
"Tốt lắm, con đi luyện tập đi, nhớ phải cố gắng không được phụ sự kỳ vọng của cha con đấy".
"Dạ, sư phụ. Nhưng mà hôm nay người không định hỏi con chuyện nào khác à?"
Tần Lâm hơi hiếu kỳ, chẳng nhẽ sư phụ không biết mình gây hấn với các sư huynh sư đệ đồng môn sao?
"Đường mình mình đi, mặc kệ người khác, đây chính là tính cách của cha con năm xưa, chỉ cần con không vượt quá giới hạn là được. Còn trẻ thì cứ tùy ý một chút cũng được".
Dương Chí cười nói, chẳng hề lo âu trách cứ gì.
Tần Lâm không khỏi mỉm cười, rốt cuộc cha anh năm đó kinh khủng đến đâu? Có vẻ như năm đó cha anh đúng là một tên hỗn thế ma vương khiến người khác nhức đầu nhỉ?
Sau khi Tần Lâm đi ra, anh thấy Lâm sư huynh mặt chau mày ủ, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ hâm mộ.
"Tần sư đệ may mắn thật, đến bao giờ sư phụ mới tự mình dạy bảo huynh, đến bây giờ huynh chẳng được sư phụ chỉ dạy mấy đâu. Huynh toàn phải tự mình tu luyện thôi, nhưng mà thiên phú của đệ cũng hơn huynh nhiều. Hâm mộ quá".
"Không sao đâu, với thiên phú của huynh, đột phá bát mạch chỉ là vấn đề thời gian thôi".
Lâm Trung Nghĩa kinh ngạc nhìn Tần Lâm.
"Đúng rồi, sư phụ không nhắc đến mấy chuyện đệ làm gần đây à?"
"Không có, sư phụ chỉ bảo đệ đừng quá đáng là được, có một vài người nên dạy dỗ để họ sáng mắt ra. Sư phụ dù không nói, nhưng ông ấy hiểu rõ, đến bây giờ đệ chưa từng chủ động gây chuyện, nhưng nếu ai chọc đệ, đương nhiên đệ sẽ chọc lại".
"Nhưng dù thế nào thì vẫn nên khiêm tốn, Tần sư đệ, đệ cố gắng tu luyện đi, chúng ta chỉ cần an tâm tu luyện là không khiến sư phụ mất thể diện là được rồi. Bọn họ chắc cũng không làm khó đệ nữa đâu, sư phụ không nói nhiều vì không muốn gây áp lực cho đệ, đệ đừng nghĩ sư phụ dung túng đệ nhé. Dẫu sao núi Côn Luân chúng ta cũng là nơi ngọa hổ tàng long mà".
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói, Tần Lâm cười mặc kệ, Lâm sư huynh cẩn thận quá, thật thà quá.
Lần nào anh chẳng nghiêm túc tập luyện, nếu không vì bọn họ hùng hổ dọa người anh cũng đâu có so đo với họ. Bọn họ cứ dồn anh vào chỗ chết, chẳng nhẽ anh ngồi đó chờ chết à?
Còn lâu đi.
Sau khi từ biệt Lâm Trung Nghĩa, Tần Lâm lại lên sườn núi băng tu luyện.
Kiếm pháp Côn Luân trên tay Tần Lâm vô cùng nhanh, bởi vì lúc trước anh từng học Kiếm vô cảnh rồi, mà Kiếm vô cảnh cũng có nhiều chỗ tương đồng với Kiếm pháp Côn Luân, chỉ có điều hai kiếm pháp có vài phương diện không giống nhau.
Kiếm vô cảnh thiên về nhanh và mạnh, còn Kiếm pháp Côn Luân biến hóa đa dạng. Muốn luyện Kiếm pháp Côn Luân thì phải nắm bắt được cái thần của nó, có thể khiến Kiếm pháp Côn Luân biến đổi mà không làm mất đi cái thần của nó thì mới thực sự nắm giữ được tinh túy của bộ kiếm pháp này.
Gió rét bão tuyết, đêm dài đằng đẵng, một mình Tần Lâm đứng trên sườn núi băng, một mình luyện tập ba ngày, mà ba ngày này anh vẫn không chú ý tới tiểu sư thúc Lăng Dật Nhiên vẫn luôn đứng phía xa nhìn anh.
Trong núi không biết ngày tháng, nháy mắt nửa tháng trôi qua, nửa tháng sống yên ổn, Tần Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như lũ người thích gây sự với anh đã tránh xa rồi, vậy thì anh cũng không cần tiếp tục đối đầu với họ nữa.
Nhưng như vậy cuộc sống cũng ít nhiều mất đi sự thú vị, đối thủ dần im hơi lặng tiếng, Tần Lâm thì ngày càng cuống cuồng mong mình mạnh hơn.
Trong khoảng thời gian này, anh đã luyện Kiếm pháp Côn Luân và Trùng hư chưởng đến cảnh giới nhuần nhuyễn, chỉ có điều không ai biết anh mạnh đến đâu, tiếc rằng không có đối thủ, nếu có, anh khẳng định mình nhất định sẽ tiến bộ hơn nhiều nữa.
Đêm đến, bảy bóng người chậm rãi đi đến, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực.
"Các người muốn gì?"
Không đợi Tần Lâm phát hiện, Lăng Dật Nhiên đã xuất hiện trước mặt họ.
Lúc này Tần Lâm cũng đã lao đến, anh không biết ai trong bảy người này, nhưng bọn họ hiển nhiên cùng một giuộc với đám trước kia, vừa hay lại có bao cát để tập luyện rồi.
Một anh thanh niên gầy gò cười nói.
"Tiểu sư thúc này, hôm nay tôi đến chỉ muốn cùng Tần sư đệ so tài một phen thôi, tiểu sư thúc đâu cần sốt ruột đến vậy?"
"Nói bậy nói bạ, Khâu Vân Trạch, cậu là một trong những người xuất sắc nhất trong đời đệ tử thứ ba, thiên phú vượt trội, đột phá bát mạch từ lâu rồi, hôm nay còn muốn đến so tài với sư đệ của mình, cậu không biết xấu hổ à".