Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1283: Muốn chơi? Tôi chiều anh đến cùng

"Nhà họ Tạ cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Tần Lâm ung dung mà nói, lúc này sắc mặt người nhà họ Tạ vô cùng khó coi, không ai ngờ Tần Lâm có thể đánh bại cả nhà họ Tạ, khiến cho bậc tiền bối trong nhà bị rơi xuống thế yếu, đường đường là thập đại gia tộc của thủ đô nhưng lại không đỡ được nổi một đòn.

Tạ Trường Hạ tức suýt vẹo mồm, nhưng ai bảo ông ta thua chứ? Nhà họ Tạ đại bại trước Tần Lâm, thể diện của gia tộc cũng mất sạch.

"Hay hay hay! Thú vị lắm, rất đặc sắc!"

Tưởng Vân Đài cười ha ha mà nói, người nhà họ Tạ càng xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân.

"Có vẻ như, Tạ Hồng Mai nhìn không lầm người, anh đúng là có thể khiến cho người nhà họ Tạ bó tay chịu trói, mạnh mẽ như này cũng khiến tôi nể phục, không biết sư phụ của anh là ai?"

Tưởng Vân Đài hơi cười, trong mắt anh ta, Tần Lâm nhất định không thể tự học được, trẻ tuổi mà có thực lực kinh khủng thế này, sư phụ nhất định là người trong giới.

Tần Lâm nhìn Tưởng Vân Đài.

"Không môn không phái, một thân một mình, muốn chơi, tôi chiều anh đến cùng!"

Tưởng Vân Đài nổi giận, trận chiến này anh ta không thể thua được, dù người nhà họ Tạ thua nhưng không có nghĩa anh ta sẽ thua. Nếu như hôm nay mình cứ đi như vậy, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Tưởng trở thành trò đùa cho thiên hạ sao?

Mình đến cầu hôn chứ đâu phải đến để xem Tần Lâm giả bộ, vậy nên Tưởng Vân Đài đã hạ quyết định từ lâu rồi, anh ta nhất định phải sống mái với Tần Lâm một trận.

Nhà họ Tạ không đánh lại, mấy nhà họ Tưởng tôi liền làm một trận, hơn nữa Tần Lâm không có chỗ dựa, thế thì anh ta sợ gì chứ? Đằng sau anh ta ngoài nhà họ Tưởng ra còn có sư phụ, cả cái thủ đô này, bây giờ anh ta đang lại anh công tử số một số hai mà, thái tử gia của thủ đô, cũng chỉ như vậy thôi!

Tưởng Vân Đài nhìn Tần Lâm, mỉm cười nhưng khí thế không hề giảm, ẩn sâu trong đó là toan tính.

"Người phụ nữ mà ông đây thích, không ai cướp được hết".

"Vừa hay, không ai cướp khỏi tay tôi người phụ nữ tôi thích được, Tạ Hồng Mai là người phụ nữ của tôi, anh muốn động vào cô ấy phải bước qua xác tôi đã, tôi không quan tâm anh là người của thập đại gia tộc hay là cái chó gì, trong mắt Tần Lâm tôi, không có chuyện nể mặt ai cả, trời số một, đất số hai, tôi số ba. Không phục? Không phục thì ra tay đi".

Tần Lâm vô cùng ngang ngược, mặt đối mặt với Tưởng Vân Đài. Lúc này người nhà họ Tạ cũng thấy được, sự yêu thích của Tưởng Vân Đài với Tạ Hồng Mai, cho dù là vì tức giận, hay vì thể diện của nhà họ Tưởng thì đều không thể nghi ngờ.

Nói tóm lại, Tưởng Vân Đài muốn làm một trận với Tần Lâm

"Tưởng thiếu gia, nhà họ Tạ chúng tôi vô năng, để cậu chịu khổ rồi".

Tạ Trường Hà xấu hổ nói, liên tục nhìn Tưởng Vân Đài, ông ta chỉ hy vọng Tưởng Vân Đài có thể ra tay, đè bẹp Tần Lâm, vừa có thể giúp nhà họ Tạ lấy lại thể diện vừa có thể thành công liên hôn giữa hai gia đình, một mũi tên trúng hai đích.

Còn bọn họ thực sự không có năng lực, đánh cũng đánh không lại, mặt mũi của nhà họ Tạ mất hết rồi.

Tưởng Vân Đài lạnh lùng hừ một tiếng.

"Một đám không có tiền đồ, không ai cướp được người phụ nữ của tôi. Tôi cho anh một cơ hội, cút khỏi nhà họ Tạ, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu như anh cứ cố chấp muốn ra tay với tôi thì đừng trách tôi vô tình, nhà họ Tưởng tôi không cùng đẳng cấp với nhà họ Tạ đâu, không dễ đối phó vậy đâu".

Người nhà họ Tạ toát mồ hôi hột, nhưng điều Tưởng Vân Đài nói là sự thật, không thể phản bác.

Tần Lâm thản nhiên như không.

"Cơ hội mà anh cho tôi, tôi không cần, Tạ Hồng Mai là người phụ nữ của tôi, tôi chỉ nói một lần, cho dù ai có tán thành, ai phản đối thì cũng không có tác dụng, không phục sao? Thế thì tôi sẽ đánh anh đến khi phục mới thôi".

Tưởng Vân Đài lạnh lùng nhìn Tần Lâm, đằng đằng sát khí!

"Cũng tốt, không khiến anh mở rộng tầm mắt, anh còn nghĩ thủ đô này không có cao thủ, hôm này tôi sẽ phá lệ một lần, tiễn anh đi Tây Thiên, anh cứ ngông cuồng đi, anh sắp chết rồi đấy. Chết trong tay tôi, cho dù khi đến âm tào địa phủ, anh cũng có thể ngẩng cao đầu".

Tưởng Vân Đài và Tần Lâm bốn mắt nhìn nhau, chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến giữa hai người là điều tất yếu phải diễn ra.



"Tiểu Lâm... anh... anh không cần đấu với anh ta".

Tạ Hồng Mai hơi lo lắng, cần phải biết sư phụ của Tưởng Vân Đài là cao thủ bảng Hổ, nên đồ đệ sao có thể kém được? Lúc trước ở trên núi Côn Luân đúng là Tân đại sư đã đánh bại không ít cao thủ nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc anh có thể hoành hành ngang ngược được.

Nước ở thủ đô tương đối sâu, quan trọng là cao thủ bảng Hổ đứng sau Tưởng Vân Đài gây uy hiếp thực sự lớn, hơn nữa thực lực của Tưởng Vân Đài nhất định rất mạnh, được cao thủ bảng Hổ coi trọng, được coi là thiên tài trong top ba của thập đại gia tộc, không thể coi thường thực lực của anh ta.

Tạ Hồng Mai sợ Tần Lâm đánh không lại Tưởng Vân Đài, cho dù có đánh thắng Tưởng Vân Đài thì vẫn phải đối diện với cao thủ bảng Hổ đứng sau, thế thì tính mạng sẽ rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc.

Tạ Hồng Mai bây giờ hơi hối hận vì đã kéo Tần đại sư vào chuyện này, thực lực của Tưởng Vân Đài đi xa khỏi dự tính của cô, hơn nữa sư phụ là cao thủ bảng Hổ mới đáng sợ.

Bây giờ nhà họ Tạ mặc dù không đánh bại Tần Lâm, nhưng Tưởng Vân Đài không cam tâm. Tạ Hồng Mai cuối cùng cũng biết được cái gì là hồng nhan họa thủy, mình xinh đẹp cũng là gánh nặng.

Tần Lâm không hề sợ hãi, anh nói.

"Không sao, đến thì đến đi, không dạy bọn họ một bài học, chắc cũng không đi được, bây giờ người nhà họ Tạ thả anh đi, người nhà họ Tưởng sẽ đồng ý chắc? Tưởng thiếu gia đã nhao nhao muốn lên rồi, có điều anh không động vào người phụ nữ của tôi đâu, có là ông trời cũng không làm được".

Tưởng Vân Đài bước từng bước đi về phía Tần Lâm.

"Nói nhiều vô ích, không khiến anh mở rộng tầm mắt, anh còn nghĩ thủ đô không người, anh không đủ tư cách hoành hành khắp thủ đô này đâu. Hôm nay, Tưởng Vân Đài tôi sẽ định đoạt tất cả".

"Tưởng thiếu gia uy vũ, giết hắn đi".

"Đúng, dám đối đầu với Tưởng thiếu gia? Cậu là cái thá gì? Nghĩ không ai trị được cậu chắc? Thằng nhãi không biết trời cao đất dày".

"Đánh với Tưởng thiếu gia, hắn sẽ biết ai mới là bá chủ thực sự, ở thủ đô hắn chỉ là rác rưởi thôi, chẳng làm được cái thá gì đâu, người nhà họ Tưởng không phải thứ hắn dây nổi dâu".

“Tần Lâm, cậu chờ chết đi, trước mặt Tưởng thiếu gia cậu chỉ có thể quỳ xuống xin tha mạng thôi, đúng là tự tìm đường chết!"

Người nhà họ Tạ ai cũng khinh thường Tần Lâm, hoàn toàn quên mất ban nãy còn bị Tần Lâm đánh cho một trận, lúc này ai cũng tuyên bố hùng hồn, như kiểu họ mạnh hơn Tần Lâm vậy.

Tần Lâm cười nói.

"Một đám rẻ rách, nhà họ Tạ, nhà họ Tưởng trong mắt tôi đều cùng một giuộc".

"Không biết điều, muốn chết hả!"

Tưởng Vân Đài không kiên nhẫn nổi để mà tiếp tục dây dưa với Tần Lâm nữa, không đánh chết người này, anh sẽ không cúi đầu. Nhà họ Tạ nhiều người như vậy mà thua trong tay Tần Lâm, Tưởng Vân Đài nhất định phải đứng ra chống lưng cho nhà họ Tạ.

Cuối cùng, anh ta còn phải lấy lại mặt mũi cho nhà họ Tưởng, còn về nhà họ Tạ chẳng qua chỉ là thuận tay thôi, nếu như mình cứ cúi đầu rời khỏi nhà họ Tạ, chẳng phải mai này sẽ thành trò cười cho thủ đô sao?

Bịch!

Bịch bịch!

Thân thủ của Tưởng Vân Đài nhanh nhẹn, mạnh mẽ vô song, quyền nào quyền nấy đem theo tiếng gió, cuồn cuộn sống động, như mãnh hổ xuống núi, vô cùng nhanh, vô cùng mạnh.

Anh ta vừa chứng kiến được thực lực của Tần Lâm, vậy nên đánh vớ vẩn thì nhất định sẽ thua, muốn đánh bại Tần Lâm thì nhất định phải dùng hết bản lĩnh, chỉ có vậy mới dạy được cho anh một bài học.

Tạ Hồng Mai bây giờ hơi hối hận vì đã kéo Tần đại sư vào chuyện này, thực lực của Tưởng Vân Đài đi xa khỏi dự tính của cô, hơn nữa sư phụ là cao thủ bảng Hổ mới đáng sợ.

Bây giờ nhà họ Tạ mặc dù không đánh bại Tần Lâm, nhưng Tưởng Vân Đài không cam tâm. Tạ Hồng Mai cuối cùng cũng biết được cái gì là hồng nhan họa thủy, mình xinh đẹp cũng là gánh nặng.

Tần Lâm không hề sợ hãi, anh nói.

"Không sao, đến thì đến đi, không dạy bọn họ một bài học, chắc cũng không đi được, bây giờ người nhà họ Tạ thả anh đi, người nhà họ Tưởng sẽ đồng ý chắc? Tưởng thiếu gia đã nhao nhao muốn lên rồi, có điều anh không động vào người phụ nữ của tôi đâu, có là ông trời cũng không làm được".

Tưởng Vân Đài bước từng bước đi về phía Tần Lâm.

"Nói nhiều vô ích, không khiến anh mở rộng tầm mắt, anh còn nghĩ thủ đô không người, anh không đủ tư cách hoành hành khắp thủ đô này đâu. Hôm nay, Tưởng Vân Đài tôi sẽ định đoạt tất cả".

"Tưởng thiếu gia uy vũ, giết hắn đi".

"Đúng, dám đối đầu với Tưởng thiếu gia? Cậu là cái thá gì? Nghĩ không ai trị được cậu chắc? Thằng nhãi không biết trời cao đất dày".

"Đánh với Tưởng thiếu gia, hắn sẽ biết ai mới là bá chủ thực sự, ở thủ đô hắn chỉ là rác rưởi thôi, chẳng làm được cái thá gì đâu, người nhà họ Tưởng không phải thứ hắn dây nổi dâu".

“Tần Lâm, cậu chờ chết đi, trước mặt Tưởng thiếu gia cậu chỉ có thể quỳ xuống xin tha mạng thôi, đúng là tự tìm đường chết!"

Người nhà họ Tạ ai cũng khinh thường Tần Lâm, hoàn toàn quên mất ban nãy còn bị Tần Lâm đánh cho một trận, lúc này ai cũng tuyên bố hùng hồn, như kiểu họ mạnh hơn Tần Lâm vậy.

Tần Lâm cười nói.

"Một đám rẻ rách, nhà họ Tạ, nhà họ Tưởng trong mắt tôi đều cùng một giuộc".

"Không biết điều, muốn chết hả!"

Tưởng Vân Đài không kiên nhẫn nổi để mà tiếp tục dây dưa với Tần Lâm nữa, không đánh chết người này, anh sẽ không cúi đầu. Nhà họ Tạ nhiều người như vậy mà thua trong tay Tần Lâm, Tưởng Vân Đài nhất định phải đứng ra chống lưng cho nhà họ Tạ.

Cuối cùng, anh ta còn phải lấy lại mặt mũi cho nhà họ Tưởng, còn về nhà họ Tạ chẳng qua chỉ là thuận tay thôi, nếu như mình cứ cúi đầu rời khỏi nhà họ Tạ, chẳng phải mai này sẽ thành trò cười cho thủ đô sao?

Bịch!

Bịch bịch!

Thân thủ của Tưởng Vân Đài nhanh nhẹn, mạnh mẽ vô song, quyền nào quyền nấy đem theo tiếng gió, cuồn cuộn sống động, như mãnh hổ xuống núi, vô cùng nhanh, vô cùng mạnh.

Anh ta vừa chứng kiến được thực lực của Tần Lâm, vậy nên đánh vớ vẩn thì nhất định sẽ thua, muốn đánh bại Tần Lâm thì nhất định phải dùng hết bản lĩnh, chỉ có vậy mới dạy được cho anh một bài học.

Sự uy nghiêm của nhà họ Tưởng, không thể xâm phạm!

“Rác rưởi, cút cho tôi!"

Tưởng Vân Đài mạnh mẽ lao lên, càng đánh càng hăng, vậy nên nhất định phải đánh bại Tần Lâm ngay và luôn mới cho thể nắm vững phần thắng, đây là điều sư phụ đã dạy, kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm của cao thủ bảng Hổ với Tưởng Vân Đài mà nói chính là tài sản quý báu!

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK