Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1112: Chắc như ván đóng thuyền

Sắc mặt Chúc Nhị Bạch vô cùng ảm đạm, cất công đợi cả buổi chiều lại không hề thấy Mạnh Văn Cương đâu, gọi điện thoại cũng là số bận, đây chẳng phải là đang chơi người khác sao?

Trong lòng Chúc Nhị Bạch buồn bực, cộng thêm việc Tần Lâm quấy rầy, Tôn Vô Kỵ đòi hoàn tiền, người ta căn bản không thèm đến, cuối cùng lại bị Đồng Phương Châu tẩn cho một trận, thật sự là làm người khác tức điên mà.

Nhưng Chúc Nhị Bạch vẫn cố gắng nén giận để ăn một bữa linh đình với mấy vị khách quý này, mặc dù đều là khách như đám tôm tép này có đầu tư lại cũng chỉ khoảng hai mươi triệu là cùng, đây chẳng nhằm nhò gì với Chúc Thị Y Mỹ cả, Đồng Phương Châu và Mạnh Văn Cương mới là những con cá lớn.

Đáng tiếc làm sao khi Đồng Phương Châu lại bị Tần Lâm hớt tay trên, đến bây giờ Chúc Nhị Bạch vẫn không thể hiểu rõ, làm sao một người như vậy lại có thể bị một tên lừa đảo như Tần Lâm lừa được chứ? Thật là càng nhiều tiền càng ngốc mà.

Cho đến khi trời tối thì bữa tiệc chỉ còn lại người nhà.

Lúc này Mạnh Văn Cương mới gọi điện đến, cuối cùng ông ta đã đến trễ.

Chúc Nhị Bạch nào dám tỏ thái độ bất kính? Cho dù là mười hai giờ đêm đến thì ông ta vẫn luôn tiếp đón nồng nhiệt như thế, vì đây chính là Thần Tài kia mà.

Sự hỗ trợ của tập đoàn Hiên Viên dành cho Y dược Văn Hòa là không lời nào diễn tả được, đó hoàn toàn là cánh tay phải của Y dược Văn Hòa, không có tập đoàn Hiên Viên thì cũng sẽ không có Y dược Văn Hòa của ngày hôm nay, vậy nên mối quan hệ giữa hai bên vô cùng chặt chẽ, có thể thấy rằng lần này Chúc Nhị Bạch nghĩ chỉ cần Chúc Linh Linh ở đây thì tập đoàn Hiên Viên chắc chắn sẽ không chạy khỏi được.

“Chuyện tốt thì không sợ chậm trễ, ha ha ha. Cũng đáng để chúng tôi ở đây đợi cậu cả buổi chiều”.

Chúc Nhị Bạch đứng ở cửa nhìn Mạnh Văn Cương xe rồi vội vàng ra đón, còn Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm và những người khác đều đứng thành hai hàng, cũng coi như là có đủ mặt mũi già trẻ lớn bé của nhà họ Chúc, tất cả đều đến để đón tiếp Mạnh Văn Cương.

“Thật xin lỗi, tôi có chút việc, đã làm lỡ thời gian của mọi người rồi”.

Mạnh Văn Cương thoáng cười, điềm tĩnh nói.

“Không sao không sao, chủ tịch Mạnh bận trăm công nghìn việc, chúng tôi đều là đám tiểu tốt cả, ha ha ha, chủ tịch Mạnh có thể đến đã là nể mặt chúng tôi lắm rồi, còn làm chúng tôi nở mặt ấy chứ”.

Chúc Nhị Bạch liên tục nói, so với Mạnh Văn Cương thì nhà họ Chúc chẳng là cái thá gì, nếu như không vì Chúc Linh Linh thì có lẽ Mạnh Văn Cương cũng sẽ không đến, lúc trước Chúc Nhị Bạch đã từng nghe nói qua, Chúc Linh Linh có được như ngày hôm nay là đều nhờ vào chủ tịch Mạnh Văn Cương của tập đoàn Hiên Viên, cô chính là tình nhân của ông ta, nếu không thì một ông chủ như Mạnh Văn Cương lại có thể chịu dìu dắt một người không danh tiếng không kinh nghiệm như cô được?

Trên thế gian này không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ cả, cũng không có chuyện hận mà không có lý do, chủ tịch Mạnh chính trực đứng tuổi, còn Chúc Linh Linh lại trẻ trung xinh đẹp, ai lại không biết bên trong có chuyện mờ ám chứ?

Sự việc này được rất nhiều người trong Y dược Văn Hòa lan truyền, Chúc Nhị Bạch đã nhân cơ hội này để móc nối với tập đoàn Hiên Viên, thiết lập mối quan hệ hợp tác với chủ tịch Mạnh, bọn họ mong rằng nhà họ Chúc có thể một bước lên mây!

Chỉ cần chủ tịch Mạnh có thể đến thì chuyện hôm nay coi như đã thành công một nửa rồi.

Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao nhìn nhau, trong lòng vô cùng vui vẻ, không nói nên lời, ban ngày bọn họ vẫn còn đang lo lắng sợ chủ tịch Mạnh không đến, coi như lần đầu tư này tiêu tan rồi, nhưng nếu như chủ tịch Mạnh đã đến thì chắc sẽ như ván đóng thuyền.

Ai cũng biết chủ tịch Mạnh là người vô cùng lợi hại, ông ấy còn là người giàu nhất thành phố Đông Hải với tổng tài sản lên đến hàng chục tỷ, tuyệt đối không phải chuyện giỡn, đầu tư cho một gia tộc nhỏ thì chẳng phải là chuyện cỏn con thôi sao?

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và rượu, chỉ đợi chủ tịch Mạnh đến thôi đấy, mời ngồi!”

Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói.

“Thịt rượu thì không cần đâu, tôi đã ăn rồi, hôm nay mệt quá, tôi đi nghỉ trước đây”.

Mạnh Văn Cương ngáp một cái, cả đám người liền ngây ngốc, nếu không phải nể mặt cô Chúc thì tôi lại thèm đến nhìn mấy người à? Còn muốn tôi đầu tư cho các người sao, nằm mơ đi!

Mạnh Văn Cương hoàn toàn không muốn nói chuyện với bọn họ, Chúc Linh Linh đã bị bọn họ ‘treo’ lên rồi, Y dược Văn Hòa đang yên đang lành lại bị bọn họ phá nát, đổi lại thành cái gì mà Chúc Thị Y Mỹ, đúng là khùng điên mà?

Mạnh Văn Cương vốn không muốn tới, nhưng không thể nào không nể mặt tiểu sư huynh được, đến thì đến, nhưng còn bàn chuyện hợp tác thì không.

Vừa nghe thấy Mạnh Văn Cương muốn nghỉ ngơi, còn ngáp dài ngáp ngắn, Chúc Nhị Bạch lập tức hiểu ra.

Hiểu rồi hiểu rồi!

Xem ra chỉ tịch Mạnh quả nhiên là người có tính khí, đây chẳng phải là chuyện dễ hiểu sao? Hi hi hi, ai lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra?

Mọi người đều là lão hồ ly cả, đương nhiên sẽ hiểu ngay lập tức.

“Mau lên Lão Nhị, đưa chủ tịch Mạnh đi nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng, mấy việc khác chỉ là thứ yếu thôi”.

Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói, nhưng Chúc Phi vẫn còn ngây ra đó, tối như vậy mà chủ tịch Mạnh mới đến, chẳng lẽ không muốn bàn chuyện hợp tác đầu tư sao?

Nhưng Chúc Phi không dám làm trái lời bố, ông ta vội vàng cúi người rồi dẫn Mạnh Văn Cương đi nghỉ ngơi.

“Bố, đây là ý gì? Mạnh Văn Cương này thực sự không coi nhà chúng ta ra gì rồi, chúng ta đợi cả một ngày mà bây giờ mới đến, còn chưa kịp nói gì đã đòi đi ngủ, cái quá gì vậy chứ?”

Sắc mặt Chúc Diệu sa sầm xuống rồi nói, ông ta cũng tức lắm rồi, bữa tiệc của nhà họ Chúc hôm nay coi như thất bại, căn bản không kéo được chút đầu tư nào, chỉ có một con cá lớn như Mạnh Văn Cương đến, bây giờ đến rồi nhưng lại đòi đi ngủ, vậy thì chẳng phải cũng chưa thành công đấy ư? Bộ muốn để cho nhà họ Chúc làm trò sao?

“Đúng vậy bác Hai, Mạnh Văn Cương này là người giàu nhất thành phố Đông Hải, nhưng anh ta cũng không thể không coi người khác ra gì chứ? Chúng ta đợi cả ngày trời rồi, bây giờ lại còn đối xử với chúng ta như vậy? Mặc dù nhà họ Chúc chúng ta không bằng, nhưng chúng ta cũng chưa từng phải nhịn nhục như vậy”.

Chúc Minh trầm mặc nói, lúc này không kiềm được tức giận, ai cũng có tính nóng nảy riêng, đây chẳng phải là đang coi thường bọn họ sao?

“Câm miệng! Nghe bác Hai nói”.

Chúc Tam Đao trầm giọng nói, nhìn sang anh Hai với vẻ mặt đã tính trước mọi việc, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.



“Mấy đứa đầu gỗ bọn bây, đúng là gỗ mục không đẽo được mà! Sao tao lại có thể yên tâm giao nhà họ Chúc lại cho bọn bây được đây? Tụi mà thật là làm bố thất vọng quá, đồ ngu! Ngu không thể tả được!”

Chúc Nhị Bạch nói thẳng.

Tất cả người nhà họ Chúc đều ngẩn ra, ngay cả Chúc Tam Đao cũng không hiểu anh Hai đã ăn trúng thuốc gì.

“Anh Hai, ý anh là sao?”

“Đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao Lão Tam, em sống đến như vậy rồi mà còn không hiểu gì sao? Chuyện đầu tư của chúng ta đã thành công rồi đó!”

Chúc Nhị Bạch nói một cách chắn chắn.

“Mong anh Hai giải thích cho em”.

Âu Dương Diễm Diễm bối rối nói, ngay lúc này đây, không chỉ mỗi mình bà cụ mà tất cả người nhà họ Chúc đều ngơ ngác, chuyện gì đã xảy ra thế? Chúc Nhị Bạch chắc chắn như thế kia, đây là chuyện hệ trọng liên quan đến sự phát triển và suy tàn của nhà họ Chúc đấy.

“Biết tại sao chủ tịch Mạnh đến không? Có biết tại sao buổi tối mới đến không? Đây chính là bí ẩn sâu xa. Nếu như không có Chúc Linh Linh thì nhà họ Chúc chúng ta có tư cách mời được chủ tịch Mạnh không? Đương nhiên là không, cho dù nhà họ Chúc có ở thời hoàng kim thì cũng không thể so được với Mạnh Văn Cương, nhưng chủ tịch Mạnh đến đây hôm nay ắt phải có lý do gì đó. Chính là vì Chúc Linh Linh!”

Chúc Nhị Bạch vừa nói vừa cười, sau đó đá lông nheo, vẻ mặt không hề nghiêm túc, đầy ý mập mờ.

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK