Chương 657: Cướp mối làm ăn
Tần Lâm tiến lên đỡ Từ Quyên dậy.
Anh cảm thấy có chút buồn bực, tại sao Từ Quyên lại đột nhiên bày hàng ra đây bán vậy?
"Dì, sao dì lại ở đây vậy?"
Từ Quyên ngây người một lúc, sau đó cười khổ.
"Tiểu Lâm, không ngờ lại gặp cháu ở đây, dì ở đây cũng chẳng có việc gì làm, ra ngoài kiếm việc làm chút thôi, rảnh rỗi quá nên ra ngoài kiếm chút tiền lo cho gia đình".
Sau khi cả nhà Từ Quyên chuyển đi, trong nhà cũng không còn ruộng đất gì cả, trước đây nhà bọn họ làm nông, làm ruộng để kiếm sống.
Nhưng sau khi chuyển đi, hai vợ chồng ở nhà rảnh rỗi không có việc gì để làm nên Từ Quyên mới mở sạp hàng nhỏ này để làm ăn buôn bán.
Bà ấy vốn có sở trường nấu ăn, tài nấu nướng của Vương Đông Tuyết cũng là bà ấy dạy, làm mấy món bánh kếp ăn vặt không thành vấn đề.
Nhưng không ngờ hôm nay ra đây bày hàng lại gặp phải chuyện này.
Tần Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, ở trước cổng trường ngoài Từ Quyên ra thì vẫn còn một sạp hàng ở bên cạnh, cũng bán bánh kếp, người phụ nữ trung niên kia khoanh tay lại vẻ mặt đắc ý nhìn sang bên này.
Bên cạnh cũng có mấy người đang hóng chuyện, thì thầm nói chuyện.
"Chị Đường, con mụ này thật nực cười, dám đến cướp mối làm ăn của chị, người đeo kính đen kia là họ hàng nhà chị đúng không?"
Chị Đường cười lạnh: "Ừm, là cháu ngoại lớn của tôi đấy, con mụ kia tới đây làm ăn mà không chào hỏi tôi một câu, để tôi dạy mụ ta một bài học!"
Tần Lâm cũng nhận ra, đây là cạnh tranh giữa mấy người bán hàng nhỏ.
Trước cổng trường vốn chỉ có một người bán bánh kếp, bây giờ có thêm một người nữa, chắc chắn có rất nhiều sinh viên không thích xếp hàng đợi thì sẽ sang bên kia mua.
Hơn nữa một khi phát hiện ra bánh kếp của Từ Quyên làm ngon hơn, chắc chắn sẽ có nhiều người nhảy sang bên này mua.
Đến lúc đó bên chị Đường sẽ không làm ăn được nữa, bà ta tất nhiên không cho phép chuyện này xảy ra.
Cho nên mới bảo cháu ngoại đến dạy bảo một trận.
Sau khi Tần Lâm đỡ Từ Quyên dậy, nhìn đồ đạc bị đổ hết xuống đất liền chau mày nói.
"Anh là ai?"
Thanh niên đeo kính đen cười lạnh: "Mày hỏi thử xem, ở đây có ai không biết Anh Lư không!"
Tần Lâm nói: "Anh Lư? Anh ở nhóm của ai".
Anh Lư cười lạnh: "Sao tao phải nói cho mày biết tên đại ca của tao? Mày là cái thá gì, định ra mặt giúp mụ này à? Tao thấy mày có vẻ ngứa đòn đấy!"
Tần Lâm chau mày, vẻ mặt khó chịu.
Nếu anh Lư này dễ nói chuyện thì Tần Lâm có thể tha cho hắn một lần, dù gì Từ Quyên mới đến đây cướp mối làm ăn của người ta, bị người ta nhắm vào cũng là chuyện bình thường.
Nhưng dám phá sạp hàng của người ta thì có chút quá đáng.
Tần Lâm nhìn bên sạp hàng của chị Đường, chau mày nói.
"Thế này đi, chúng tôi sẽ lùi một bước, ngày mai chúng tôi sẽ không bán bánh kếp nữa, bán cái khác".
Từ Quyên không thiếu tiền, chủ yếu là muốn kiếm công việc thôi, bây giờ Vương Đông Tuyết làm streamer mỗi tháng thu nhập ba đến bốn mươi nghìn, phụng dưỡng bố mẹ đầy đủ là chuyện vô cùng đơn giản.
Cho nên Tần Lâm cũng không mong Từ Quyên kiếm tiền dựa vào nghề này, chỉ coi là giết thời gian thôi.
Nếu bán bánh kếp mà cướp mối làm ăn của người ta thì bán cái khác là được.
Chị Đường hừ lạnh một tiếng: "Bán gì cũng không được! Nếu cậu bán que xiên ở đây, sinh viên ăn que xiên của cậu còn ăn bánh kếp của tôi làm gì? Cậu không bán ở đây thì bọn họ không có lựa chọn khác, chỉ có thể mua đồ của tôi!"
"Nói cho cậu biết, ở đây có nhiều người qua lại, tất cả đều là khách của tôi, hai người nghèo rớt mồng tơi các người mau cút đi, đừng có làm loạn ở địa bàn của tôi!"
Nói xong, chị Đường tiến lại đạp một cái vào sạp hàng của Từ Quyên, làm bột mỳ bắn lên người bà ấy.
Từ Quyên sợ lùi về sau mấy bước, trốn đằng sau Tần Lâm.
Tần Lâm chau mày, mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Các người đừng có được voi đòi tiên, tôi đã nhẫn nhịn các người nhiều rồi đó".
Tần Lâm thực sự đã nhẫn nhịn bà ta, nếu không phải thấy bà ta chỉ buôn bán nhỏ thì Tần Lâm đã ra tay từ lâu rồi.
Nhưng sự nhẫn nhịn của anh không phải vì sợ bà ta diễu võ dương oai.
Chị Đường cười lạnh: "Thắng nhóc này, dám trả treo với bà à? Xem bà xử mày đây!"
Nói xong, chị Đường bước lên giáng một cái tát xuống.
Thân hình chị Đường cũng cao to, cơ thể cường tráng, nhìn còn mạnh hơn cả những người đàn ông bình thường, bà ta đứng trước mặt Tần Lâm, giáng cái tát xuống giống như muốn đập chết Tần Lâm vậy.
Tất cả mọi người đều nín thở, từ lâu đã có người nói mụ Đường này ghê gớm rồi, không ngờ lại là thật, dám đánh cả đàn ông.
Cậu thanh niên này ăn đủ rồi.
Mặt chị Đường dữ tợn, tát một cái bốp.
Âm thanh này không phải là chị Đường đánh Tần Lâm, mà là âm thanh tay Tần Lâm bắt lấy cánh tay chị Đường.
Nhìn chị Đường cao lớn thô kệch như vậy, những người đàn ông bình thường chẳng phải là đối thủ của bà ta, nhưng bây giờ lại bị Tần Lâm bắt lấy cánh tay, không thể động đậy, cơn đau ở cánh tay khiến trán bà ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Làm gì vậy hả, cậu buông tôi ra, không nghe thấy hả!"
Tần Lâm hừ một tiếng: "Tôi đã nói rồi, đừng thử thách giới hạn của tôi".
Nói xong Tần Lâm giơ tay lên giáng một cái tát xuống.
Bốp!
Tiếng tát vang lên lanh lảnh, chị Đường quay quay mấy vòng rồi ngã xuống đất.
"A!"
Cái tát rất mạnh, khiến một nửa bên mặt của chị Đường sưng phồng lên, khuôn mặt mập mạp của bà ta sưng lên như cái đầu lợn.
"Cậu dám đánh tôi, mẹ kiếp dám đánh tôi à, cháu trai, cậu ta đánh dì kìa!"
Anh Lư cũng trợn trừng mắt, phẫn nộ.
"Mày dám đánh dì tao? Mày toang rồi thằng chó!"
Nói xong, anh Lư siết chặt quả đấm, bước từng bước về phía Tần Lâm.
Tất cả mọi người đều nín thở, rất nhiều người lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Anh Lư cao mét chín, thân hình vạm vỡ, cánh tay của gã phải to bằng đùi của Tần Lâm.
Nếu thực sự đánh nhau thì căn bản không cùng đẳng cấp.
Anh Lư nhảy tới chỗ Tần Lâm, vung một nắm đấm, dù gì cũng là người trong giang hồ nên dùng toàn chiêu hiểm.
Nắm đấm này mà vào người bình thường thì chỉ có ngất luôn tại chỗ thôi.
Vèo!
Nhưng đáng tiếc là gã lại đang đối đầu với Tần Lâm.
Một trận gió thổi qua, anh Lư loạng choạng, nắm đấm vung trong không khí.
Anh Lư chau mày, chưa kịp rút tay về thì đột nhiên phát hiện có người nắm lấy bả vai mình.
Năm ngón tay của Tần Lâm giống như kìm sắt vậy, nắm chắc lấy bả vai anh Lư, khẽ ấn xuống.
Anh Lư đau đớn, lập tức quỳ xuống đất.
"Láo toét! Thằng khốn mày dám đánh tao, mày đã nghĩ đến hậu quả chưa!"
Tần Lâm cười lạnh, giơ chân đạp một cái vào bả vai anh Lư.
Rắc rắc một tiếng, vai anh Lư phát ra tiếng xương cốt nứt ra.
"A! Con mẹ mày dám đánh tao, mày..."
Tần Lâm lại đạp tiếp rồi lạnh lùng nói!
"Tôi toang cái gì? Hửm?"
Giơ chân lên lại đạp phát nữa.
Rắc rắc!
Anh Lư nằm rạp xuống đất, hai bả vai bị Tần Lâm đạp gãy hết cả.
"Tôi phải nghĩ hậu quả gì cơ? Hửm?"
Anh Lư bị Tần Lâm đạp lên, vẻ mặt dữ tợn, đau đến nỗi chỉ biết nghiến răng, không nói nổi câu nào.
Tần Lâm lại tiếp tục đạp.
"Toang cái gì! Hửm? Hậu quả gì! Hửm? Anh nói đi xem nào!"
Anh Lư bị Tần Lâm đạp liên tục, không thốt lên lời, toàn thân đau đớn, bị đạp mấy cái đã rã rời như một bãi bùn nhão.
Anh Lư nằm dưới đất, Tần Lâm ngồi xổm người xuống, cười lạnh.
"Không phải anh bảo tôi toang rồi sao, hậu quả gì đó cơ mà, nào, nói tôi nghe đi".
Anh Lư dùng chút hơi sức cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mày có gan thì để tao gọi điện thoại đi!"
Tần Lâm cười lạnh: "Được, để tôi gọi giúp anh".
Nói xong, Tần Lâm móc điện thoại trong túi gã ra rồi đặt trước mặt gã.
"Nói đi, muốn gọi cho ai".
-----------------------