Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đây là lúc để Tần Lâm thể hiện sức mạnh của mình, nếu có thể thắng được trận chiến này, sau này địa vị của anh ở núi Côn Luân sẽ hoàn toàn vững chắc, đến lúc đó sẽ không có ai dám kiêu ngạo với anh như vậy nữa.  

             Núi Côn Luân là một nơi có luật lệ, bọn họ muốn mình trở thành luật lệ ở đây, nhưng Tần Lâm đã phá vỡ tất cả kế hoạch của bọn họ nên anh mới trở thành cái gai trong mắt.  

             Biểu hiện rõ nhất chính là viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, sức mạnh hiện tại của Tần Lâm nhất định đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người.  

             "Để tôi xem thử cậu trâu đến đâu”.  

             Tôn Dương Kỳ chế nhạo, tình huống của Tần Lâm bây giờ đã không mấy lạc quan, một mình anh làm sao có thể địch lại nhiều người như vậy chứ?  

             Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, không ai ngờ lúc này Tần Lâm lại không những không rơi vào thế bị động, mà ngược lại càng ngày càng hung tợn hơn.  

             Từ sự nghiêm trọng ban đầu đã chuyển sang thận trọng, rồi lại bình tĩnh, Tần Lâm lao từ trái sang phải, sức chiến đấu kinh người, từng sư huynh đệ một lần lượt ngã xuống, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cán cân thắng lợi lúc này đang nghiêng dần về phía Tần Lâm.  

             Chiến đấu với người khác cũng là một cách giúp bản thân anh tiến bộ nhanh chóng.  

             Hơn bốn mươi người đã ngã xuống trong vòng chưa đầy hai mươi phút, những người còn lại thì tái mét trong sợ hãi.  

             Sắc mặt tất cả mọi người đều sa sầm, tràn đầy hoảng sợ, người run lẩy bẩy, bởi vì thực lực của Tần Lâm quá sức đáng sợ.  

             Sắc mặt của Tôn Dương Kỳ và những người khác càng thêm khó coi, mặc dù hiện tại thể lực của Tần Lâm đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng những kẻ nòng cốt đều bị anh đánh tan, hoàn toàn không thể kết hợp lại được nữa.  

             Ngược lại, Tần Lâm càng ngày càng dũng mãnh dốc hết sức lực.  

             Đương nhiên anh cũng phải trả giá đắt, vết thương trên người cũng không nhẹ, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ hao tổn không ít, nhưng một mình Tần Lâm đã đánh nhiều người như vậy, đương nhiên mấy kẻ còn lại cũng không dám tiếp tục xông lên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể tất cả bọn họ đều sẽ bị đánh ngã, không một ai có thể biết được Tần Lâm có thể trụ được bao lâu.  

             "Tôi không muốn lên đâu, tôi không muốn phải nằm trên giường ba tháng..."  

             "Tên này là quỷ sao? Chúng ta nhiều người như vậy mà vẫn không đánh bại được cậu ta à, má nó”.  

             Mọi người giương mắt nhìn nhau, trong lòng đều tỏ ra kháng cự, không một ai muốn trở thành đối thủ/kẻ bại trận dưới tay Tần Lâm.  

             Tinh thần chiến đấu của Tần Lâm lại không hề yếu đi, cho dù lúc này anh đã bị thương, nhưng chuyện này vẫn không thể hạn chế được anh.  

             “Chiến! Chiến! Chiến!”  

             Hai mắt Tần Lâm đỏ như máu, hừng hực khí thế chiến đấu.  

             “Mau dừng tay!”  

             Một tiếng quát lớn vang lên bên tai Tần Lâm, anh chỉ thấy một bóng người nhanh nhẹn, đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, ông ta chưởng ra một phát, nhanh như điện xẹt, lập tức ép sát Tần Lâm!  

             “Bịch bịch bịch!”  

             Cả hai đấu với nhau hơn mười chiêu, một quyền một chưởng, ngang tài ngang sức, một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, dáng người nho nhã, đang đứng khoanh tay, lập tức sắc mặt mọi người liền trở nên vô cùng trang nghiêm.  

             “Cửu sư thúc!”  

             Nhiều người tỏ ra hết sức kinh ngạc, không ai nghĩ rằng trận chiến giữa hai bên đã làm kinh động đến các sư thúc sư bá, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt chính là cửu sư thúc của bọn họ, Đằng Thiên Sơn!  

             Người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nhíu mày, Tần Lâm này thật sự là không tầm thường, cậu ta lại có thể đánh ngang với mình, tuy ông ta không dùng hết sức, nhưng Tần Lâm cũng đã bị thương nặng, vậy mà hai người đã chiến đấu qua lại hơn mười chiêu mà anh vẫn không biết mệt, thật không đơn giản chút nào!  

             "Cửu sư thúc, người đến đúng lúc lắm, tên này thật quá đáng, cậu ta không thèm xem ai ra gì, ngay cả ba vị sư huynh của Chấp pháp đường cũng bị cậu ta đánh, đúng là không coi luật lệ ra gì mà”.  

             "Đúng vậy sư phụ, người phải đòi lại công đạo cho chúng con”.  

             Nhiều người tỏ ra vô cùng kích động khi nhìn thấy cửu sư thúc Đằng Thiên Sơn xuất hiện.  

             "Cửu sư thúc, đệ tử bất tài, không bảo vệ được uy nghiêm của Chấp pháp đường, xin Cửu sư thúc trách phạt”.  

             Sắc mặt Tôn Dương Kỳ tái nhợt, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, lần này cuối cùng hắn cũng đã nắm được ngọn cỏ cứu mạng rồi, bọn họ không có khả năng trừng phạt Tần Lâm, nhưng cửu sư thúc mà vẫn không được sao?  

             Tần Lâm nhìn chằm chằm vào Đằng Thiên Sơn, sự tức giận trong mắt ông ta rất rõ ràng, xem ra quan hệ giữa người này và bố anh cũng không tốt lắm, có lẽ ông ta là người của nhị sư bá, nhưng ít nhất thì cũng chẳng ưa gì bố anh, nếu không thì Đằng Thiên Sơn đã không làm khó anh như vậy.  

             "Cửu sư thúc, chuyện này, Tần Lâm cũng có nỗi khổ riêng”.  

             Lúc này Lâm Trung Nghĩa đứng lên, vội vàng nói.  

             "Có nỗi khổ riêng? Nỗi khổ riêng mà đánh bị thương đến chết nhiều sư huynh đệ như vậy sao? Đây là nỗi khổ mà cậu nói tới à? Cậu làm tôi sáng mắt ra rồi đấy. Lâm Trung Nghĩa, cậu cho rằng chỉ dựa vào cậu mà dám ngăn cản ta sao?”  

             Đằng Thiên Sơn hừ lạnh.  

             "Đương nhiên con không dám, cửu sư thúc, con chỉ đang giải thích sự thật mà thôi, bọn họ chủ động tấn công Tần sư đệ trước, vậy nên cậu ấy mới phải ra tay”.  

             Lâm Trung Nghĩa cười khổ.  

             "Nếu nói như vậy thì người của Chấp pháp đường đã xử oan cậu ta sao? Xem ra người dưới tay đại sư huynh có khác, nói chuyện mà cũng cứng cựa như vậy, hay là để ta kêu bọn nó đến xin lỗi các cậu được chứ?”  

             Đằng Thiên Sơn chế nhạo.  

             Trong lòng Lâm Trung Nghĩa không khỏi có chút chua xót, cửu sư thúc này thật sự quá làm khó người khác rồi, đây chẳng phải là đang muốn nói anh ta là đồng bọn với Tần Lâm hay sao.  

             "Cửu sư thúc, ý của con không phải vậy, xin người hãy phân xét kỹ lưỡng, Tần Lâm cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, nhiều người đánh cậu ấy như vậy, lẽ nào người lại bắt cậu ấy khoanh tay chờ chết hay sao?”  

             Lâm Trung Nghĩa nói.  

             "Vậy ý cậu là ta không biết phân biệt trắng đen hay sao?”  

             Đằng Thiên Sơn cười nói.  

             "Con... con không có ý đó, cửu sư thúc”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK