Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1181: Trút giận lên Tần Lâm

“Tần Lâm! Cậu... sao cậu lại đến đây?”

Hoàng Yến kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không thể tin được anh lại xuất hiện vào lúc này, đúng là muốn làm cho nhà họ Liễu bọn họ xấu mặt mà, lẽ nào tối qua Thanh Thanh lén đi tìm Tần Lâm ư?

Hay lắm!

Hoàng Yến chợt chợt rùng mình, nếu như để cậu Sầm biết được chuyện này thì sao đây?

Không chỉ có mỗi Hoàng Yến, mà ngay cả sắc mặt Liễu Thanh Thanh cũng trở nên ảm đạm, cô hoàn toàn không thể ngờ rằng Hồ Gia Hân lại nói hết mọi việc cho Tần Lâm nghe, mặc dù Hồ Gia Hân không nói cụ thể chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn là cô có thể gặp phải phiền phức, vậy nên cô mới bảo Hồ Gia Hân trông chừng Tần Lâm.

Với sự thông minh của Tần Lâm thì có lẽ anh đã đoán ra được, cho nên mới theo cô đến đây.

Gia Hân ơi là Gia Hân, sao cậu lại ngốc như thế, tại sao lại nói cho Tần Lâm biết làm gì? Mình vốn dĩ không muốn nói là vì sợ liên lụy Tần Lâm, gia đình cậu Sầm chức to quyền lớn, nếu như mình còn không giải quyết được thì sao anh ấy có thể chứ?

Mặc dù Liễu Thanh Thanh biết thực lực của Tần Lâm vô cùng lớn, nhưng tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng, ít nhất là ở tỉnh Hán Đông và cả tỉnh lỵ không ai có thể so với nhà họ Sầm, ngay cả Tần Lâm cũng không có cửa.

Bởi vì quan tâm Tần Lâm nên cô mới lựa chọn một mình chịu đựng, bây giờ lại khiến cho Tần Lâm dính vào, vậy nên Liễu Thanh Thanh không ngừng tự trách bản thân, sự xuất hiện của Tần Lâm khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng anh muốn đối đầu với cậu Sầm thì không thể nào được.

“Cậu là ai? Đến nhà họ Liễu chúng tôi làm gì, mau cút ra ngay”.

Liễu Kình Thương tức giận quát lên, làm sao mà ông ta không biết Tần Lâm là ai được, nhưng lúc này ông ta không thể nói ra, nếu như không có Sầm Nguyên Phát thì có lẽ việc giữa Tần Lâm và con gái ông ta đã là một câu chuyện hay, nhưng gia đình Sầm Nguyên Phát lại có thế lực rất lớn, đây là điều mà nhà họ Liễu không thể so sánh được, chỉ đành cúi đầu mà thôi.

Mặc dù Liễu Kình Thương không biết nhiều như Hoàng Yến, nhưng ông ta cũng nghe không ít chuyện giữa con gái mình và Tần Lâm, nhưng tình hình đã như thế này rồi thì nên biết tiến biết lùi, lúc này mà đến nhà họ Liễu làm loạn thì chẳng phải sẽ làm bọn họ xấu mặt sao? Muốn khiến cho Liễu Thanh Thanh khó xử hay gì?

“Tần Lâm, mau rời khỏi đây ngay, Thanh Thanh nhà chúng tôi đã có chồng chưa cưới rồi, bây giờ cậu mau biến đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”.

Hoàng Yến trầm giọng nói, sau đó đứng chặn trước mặt Tần Lâm, nếu như anh không đi thì cậu Sầm sẽ còn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa chứ, lúc đó người chịu khổ chắc chắn sẽ là Thanh Thanh.

Tuy Tần Lâm cũng rất giỏi, nhưng so với cậu Sầm thì anh chỉ là phận tép riu mà thôi.

Nhưng tình hình bây giờ đã thành ra thế này thì anh càng không nên đến để làm cho Thanh Thanh ngột ngạt thêm nữa, thứ gì đâu không biết.

“Đúng thế, thứ tạp nham nào cũng có thể đến nhà họ Liễu ra vẻ à? Không biết xấu hổ sao, chúng tôi đang bàn việc quan trọng, cậu mau cút đi thì hơn, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Liễu Kình Thương lập tức tỏ vẻ, nói với bộ dạng bực tức.

“Tần Lâm, anh mau đi đi!”

Hai mắt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, cô cắn môi nói, lúc này cô không muốn nhìn thấy Tần Lâm, nếu Sầm Nguyên Phát đối phó với một mình cô thì không sao, lỡ may anh ta trút giận lên Tần Lâm thì sao cô có thể chịu nổi đây?

Bây giờ Tần Lâm đã đến tận nhà cô, đối với cô mà nói thì đây đúng là một cuộc gặp mặt nguy hiểm.

“Mau đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt người khác nữa! Cút mau!”

Hoàng Yến quát tháo.

“Đi? Ha ha ha, hắn đi được sao? Các người coi Sầm Nguyên Phát tôi là tên ngốc à? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, ngây thơ quá rồi đó, mày nghĩ trên đời này có chuyện đơn giản như vậy sao, tao không xứng với Liễu Thanh Thanh thì chẳng lẽ mày xứng à? Ha ha ha, thú vị thật đấy, hôm nay tao cũng muốn xem thử rốt cuộc mày có xứng với Liễu Thanh Thanh hay không”.

Sầm Nguyên Phát trầm giọng nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tỏ ra đắc ý.

Liễu Thanh Thanh cũng cảm thấy lo lắng, xem ra hôm nay Tần Lâm đến đây nhưng không dễ gì rời đi rồi.

Bảo anh đi thì anh không đi, cứ nhất quyết ở lại đây, trong lòng Liễu Thanh Thanh rất tức giận, nhưng cô lại lo lắng cho an nguy của Tần Lâm hơn, còn tên Sầm Nguyên Phát này nghe nói là một người vô cùng tàn nhẫn.

“Đường lên thiên đàng thì không đi, cứ đòi nhảy xuống địa ngục, Tần Lâm ơi là Tần Lâm, cậu đúng là đồ mặt dày, bây giờ con rể tôi tức giận thật rồi, tôi xem cậu chạy đi đâu được đây”.

Hoàng Yến cười khẩy nói.

“Bớt làm trò đó lại hộ tôi, tôi chỉ muốn biết tên Tần Lâm này rốt cuộc là ai. Nếu như các người không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi đây”.

Sầm Nguyên Phát ưỡn ngực, ánh mắt như thiêu đốt nhìn tất cả mọi người.

Liễu Kình Thương và Hoàng Yến đều giật mình, xem ra cậu Sầm đã thực sự tức giận rồi.

“Cậu ta chính là bạn của con gái tôi, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Ha ha ha”.

Hoàng Yến cười nói.

“Bạn bè bình thường? Có thật không? Tại sao tôi lại không tin nhỉ, bạn bè bình thường thì sao lại muốn ngăn cản tôi và Thanh Thanh đến với nhau? Làm trò à”.

Sầm Nguyên Phát trầm giọng nói.

“Đúng thật chỉ là bạn bè bình thường thôi, cậu Sầm đừng để ý, xã hội bây giờ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rất nhiều, tóm một phát là cả đống ý chứ, cậu đừng để cho thằng nhóc này lừa, lòng người khó đoán, muốn tốt cho Thanh Thanh nhà chúng tôi sao, cậu Sầm còn không xem xem thằng nhóc này có xứng với nhà chúng tôi không nữa là?”

Liễu Kình Thương tức giận nói.

“Nể mặt lại không biết điều, còn muốn tách cả hai ra à, vậy chuyện muốn ở cùng với Thanh Thanh thì không phải đùa đâu nhỉ, cho dù Thanh Thanh có phải ăn mày thì cũng không ở cùng cậu ta đâu”.

“Vậy ý ông là tôi ăn mày hả?”

Sầm Nguyên Phát nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thương.

“Không không không, cậu Sầm nghĩ nhiều rồi, he he he, tôi hoàn toàn không có ý đó, bây giờ tôi sẽ lập tức đuổi thằng nhóc này ra ngoài, cậu cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta xuất hiện trước mặt Thanh Thanh nữa đâu, tôi đảm bảo với cậu!”

Liễu Kình Thương nói với vẻ nghiêm túc.

“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga? Ha ha ha, sao lúc đầu bố mẹ vợ không nói như thế đi, cháu với Thanh Thanh đã có hôn ước với nhau mà các người lại để cho Thanh Thanh lấy người khác à, trên đời này làm gì có bố mẹ nào như thế, cháu thấy chắc hai người muốn có tiền đến điên rồi. Bợ đít cúi đầu với người ta thoải mái lắm hả? Cháu không cần biết tên đó là ai, chỉ cần có người động đến Thanh Thanh thì cháu sẽ xử hết cả họ nhà nó!”

Tần Lâm nói với vẻ ngang ngược, sát khí đằng đằng.

Ngay lúc này, sắc mặt của Sầm Nguyên Phát đã sa sầm xuống.

“Nếu nói như vậy, thì tối qua Thanh Thanh ở cùng với mày sao?”

Sầm Nguyên Phát tức giận nói.

“Đúng thế, nếu không thì mày nghĩ với ai đây? Cả đêm không về, chẳng lẽ đi chơi Đấu địa chủ à*?”

 

“Không không không, cậu Sầm nghĩ nhiều rồi, he he he, tôi hoàn toàn không có ý đó, bây giờ tôi sẽ lập tức đuổi thằng nhóc này ra ngoài, cậu cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta xuất hiện trước mặt Thanh Thanh nữa đâu, tôi đảm bảo với cậu!”

Liễu Kình Thương nói với vẻ nghiêm túc.

“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga? Ha ha ha, sao lúc đầu bố mẹ vợ không nói như thế đi, cháu với Thanh Thanh đã có hôn ước với nhau mà các người lại để cho Thanh Thanh lấy người khác à, trên đời này làm gì có bố mẹ nào như thế, cháu thấy chắc hai người muốn có tiền đến điên rồi. Bợ đít cúi đầu với người ta thoải mái lắm hả? Cháu không cần biết tên đó là ai, chỉ cần có người động đến Thanh Thanh thì cháu sẽ xử hết cả họ nhà nó!”

Tần Lâm nói với vẻ ngang ngược, sát khí đằng đằng.

Ngay lúc này, sắc mặt của Sầm Nguyên Phát đã sa sầm xuống.

“Nếu nói như vậy, thì tối qua Thanh Thanh ở cùng với mày sao?”

Sầm Nguyên Phát tức giận nói.

“Đúng thế, nếu không thì mày nghĩ với ai đây? Cả đêm không về, chẳng lẽ đi chơi Đấu địa chủ à*?”



*Đấu địa chủ: là một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bạc. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở TQ.

Tần Lâm cười nói.

Sắc mặt của Liễu Kình Thương và Hoàng Yến ngày càng trở nên tái mét, thằng khốn nhà cậu nói cái quái gì thế.

Không chỉ có bọn họ, mà ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng dở khóc dở cười, những gì Tần Lâm nói chắc chắn sẽ khiến cho Sầm Nguyên Phát nổi điên, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, ánh mắt sắc như thể chặt được Tần Lâm ra thành khúc.

“Xem ra đây là chồng chưa cưới ‘cũ’ của Thanh Thanh à? Vậy cũng tốt, từ hôm nay trở đi sẽ không có nữa, mày chết quách đi là xong. Người mà Sầm Nguyên Phát tao nhìn trúng thì đừng mong có thể lấy đi được, cho dù có thân tình như thế nào cũng không, hôm nay mày chỉ có một con đường chết, còn cả hai người nữa, để tôi giết hắn xong rồi sẽ xử lý các người”.

“Mày đoán đúng rồi đấy, nhưng hôm nay ai chết thì vẫn chưa chắc đâu, đừng mơ mà lấy được Thanh Thanh từ tay tao, hôm nay tao nhất định phải dạy cho mày một bài học, để cho mày biết được như thế nào mới là người đàn ông thực thụ”.

Tần Lâm nhìn thẳng vào Sầm Nguyên Phát, bốn mắt nhìn nhau, như thể sẵn sàng nghênh chiến, Liễu Thanh Thanh và Hoàng Yến bị dọa đến phát ngất, nếu như thật sự có đánh nhau thì bọn họ sẽ toang mất, nhà họ Sầm chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ đâu.

Đối với nhà họ Sầm mà nói thì đây đúng là một sự sỉ nhục lớn!

 

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK