Mục lục
Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Dạ Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173: Bỏ chạy

Lời nói của Tần Lâm khiến mọi người vô cùng bất
mãn, kẻ thảm bại này cho đến chết cũng là một tên
nghèo kiết xác.

Như người ta thường nói, người nghèo thường có
chí ngắn, không có tiền lại không có khí phách.

Làm trầy xe người khác lại muốn chạy, nhân cách
của loại người này thật không ổn.

“Chúng tôi không phải là loại người như anh, cho
dù Ninh thiếu gia có quẹt phải xe thì anh ấy cũng sẽ
chịu trách nhiệm cho đến cùng!"

“Ha ha, Nguyệt Dao, nhân phẩm của anh họ cậu
được đẩy, các người muốn đi thì cứ đi, dù sao cũng
chẳng liên quan đến mấy người”.

“Thật là, hôm nay quả được mỡ rộng tầm mắt”.

Lâm Nguyệt Dao tức đến mặt đỏ tía tai, cảm thấy
vô cùng xấu hồ, không ngờ Tần Lâm lại nói ra mấy lời
như vậy.

Tần Lâm bất lực lắc đầu, anh định nói gì đó nhưng
Tô Văn Kỳ đã trực tiếp khoác cánh tay anh rồi hừ lạnh
một tiếng.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Hai người vừa bước lên một bước, người gác cửa
ð phía sau lại chạy ra, nhìn thấy hai xe va chạm, nhất
thời cảm thấy bối rối.

"Ôi cha mẹ ơi! Không ai được đi đâu cả, các người
phải đền tiền!"

Vẻ mặt Ninh Cường có hơi khó coi, anh ta nói với
người gác cửa.

“Ai là chủ của chiếc xe này, có thể ra ngoài nói
chuyện một lát được không?”

Người gác cửa hừ lạnh một tiếng: “Các người có
tư cách gì đề nói chuyện với người ta? Đừng nhiều lời
nữa, mấy người góp tiền đi, góp đủ tiền thì coi như
xong, mấy người đông như vậy, cứ chia đều là được!
Không ai được bỏ chạy!"

Vốn dĩ không liên quan gì đến bọn họ, những
người bạn học kia cũng chỉ đến đề xem náo nhiệt,
nhưng khi vừa nghe chia đều, sắc mặt bọn họ đột
nhiên thay đổi.

Chiếc xe này sửa ít nhất cũng phải hơn một triệu,
nếu chia đều theo đầu người thì mỗi người ít nhất
cũng phải năm mưới một trăm nghìn gì đó, bọn họ
đều là người xuất thân bình thường, chỉ đi ăn mà phải
mất năm chục cả trăm nghìn thì tiền đâu mà trả chứt

Vẻ mặt Tổng Song Nhi cũng có sự thay đổi, vốn dĩ
cho rằng có thể nói chuyện với chủ xe, nhưng khi

nghe thấy người gác cửa nói hống hách như vậy, e là
đến ngay cả mặt người ta còn không được thấy.

Phải làm sao mới được đây!

Nhìn thấy bóng dáng Tần Lâm và Tô Văn Kỳ đi ra
xa, Tống Song Nhi nhất thời nổi điên, hét to lên.

“Còn có bọn họ nữa! Bọn họ cũng phải chia, đừng
để họ chạy mất!"

Tổng Song Nhi hét lên làm tất cả bạn học đều
hoàn hồn trở lại, bọn họ cũng hét theo.

“Đúng, chính họ, bắt bọn họ lại, bọn họ cũng phải
đền!"

Nếu tất cả mọi người có mặt đều phải chịu trách
nhiệm thì Tần Lâm cũng đừng mong thoát!

Người gác cổng nghe thấy có người bỏ chạy liền
vội vàng đuổi theo.

Tô Văn Kỳ nhìn thấy có người đuổi theo, cô kéo
tay Tần Lâm, hét lớn: “Chạy mau!”

Vừa chạy vừa cười.

Tô Văn Kỳ cũng rất tinh quái, tốt xấu gì cũng là
Thiên Hậu, cho dù thật sự có đụng phải siêu xe của
người ta thì cô cũng dư sức đền.

Đừng nói là đền, cho dù phải mua một chiếc xe
mới thì cô tuyệt đối cũng không ý kiến.



Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại bảo Tần Lâm

chạy, điều này quả thực thú vị.

Mấy người bạn học thấy vậy, vẻ mặt bọn họ càng
thêm bông đùa.

“Hừm, Lâm Nguyệt Dao, anh họ cậu cũng được
đấy, không chỉ ăn nhiều mà còn chạy nhanh nữa!”

“Lúc thanh toán sao không thấy anh ta tích cực
như vậy nhỉ, thế mà lại bỏ chạy đầu tiên”.

“Đây là điển hình của câu nói 'không làm được gì
chỉ biết ăn đúng chứ?”

Tổng Song Nhi càng thêm tức giận, một người
đàn ông như vậy, Lâm Nguyệt Dao còn muốn giới
thiệu anh làm bạn trai của cô ta ư??

Tổng Song Nhỉ bị mù mới theo anh, chứ lỡ may
quen rồi mỗi lần gặp chuyện lại phải bỏ chạy hay
sao?

Đừng nói đến già sang phú quý, đến cả cơm ăn áo
mặc cũng chưa chắc giải quyết được.

Người như vậy nên độc thân cả đời!

-----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK